NGƯỜI TÌNH BÍ ẤN


Kể từ khi Cố Tĩnh Đình nhìn thấy Tang xuất hiện thì không có bất cứ hành động nào.

Hai tay cô xếp chồng lên đầu gối của mình, đầu hơi nghiêng, ánh mắt khẽ chớp nhìn chằm chằm vào mặt anh, không hề bỏ lỡ một chút biểu cảm nào trên mặt.
Lý do cô muốn gϊếŧ người đàn ông trước mắt đương nhiên không phải bởi vì anh ta đặt điều kiện với cô hay có được một lời hứa của cô, mà vì trước đây khi còn ở Colombia, người đàn ông này đã làm những chuyện đó với cô.
“Ăn đậu hũ” của cô, “chiếm tiện nghi” của cô, chọn Newgate làm cho giao dịch của cô thất bại.

Từng món nợ này, cô đều ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Mà bây giờ, người đàn ông trước mắt nói những lời như vậy lại khiến câu chuyện biến thành một ý tứ khác.

Kỳ Lân Đường, không chịu thực hiện lời hứa.


Còn Cố Tĩnh Đình, ngay cả một điều kiện mà cô cũng không thực hiện nổi, cho nên mới muốn gϊếŧ anh ta...
Bàn tay đặt trên đầu gối hơi nắm thành quyền.

Kể từ khi trưởng thành, thật sự cô rất ít nổi giận, nhưng người đàn ông này lại khiến cô phá lệ rất nhiều lần.
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Khóe môi của Tang hơi cong lên, mang theo ý cười như có như không, trong mắt Cố Tĩnh Đình, nụ cười kia chính là sự trào phúng.
Anh ta đang mỉa mai cô sao? Anh ta nghĩ cô sẽ sợ điều kiện mà anh ta đưa ra sao? Đúng là trò đùa.

Người đàn ông này quả thật khiến cô chán ghét tột cùng.

Trong lòng cô biết rất rõ bản thân chỉ hận không thể gϊếŧ chết anh ta.

Chỉ có điều, không phải bây giờ.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Tĩnh Đình mím chặt hơn, cô chăm chú nhìn Tang một lúc lâu, cuối cùng đứng lên.

Tiến về phía trước mấy bước, đứng trước mặt anh.
"Anh nói đùa rồi, chẳng qua là tôi muốn để đàn em về nghỉ ngơi sớm thôi.

Nếu anh đã nói anh cũng sống ở đây, vậy thì chẳng phải bọn họ tiện đường về cùng anh là chuyện rất bình thường sao?" Ánh mắt Cố Tĩnh Đình rất bình tĩnh, tựa như những cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua của Tang.
Cô không hề ra lệnh cho ai đó đuổi gϊếŧ anh, cũng không hề muốn thủ tiêu anh.

Lúc này Tang chỉ muốn dành cho người phụ nữ trước mắt một tràng pháo tay tán thưởng, cô quả đúng là cao thủ trong việc đảo lộn trắng đen, rõ ràng là cô sai người gϊếŧ anh, nhưng bây giờ lại biến thành tiện đường rồi!
"Vậy sao?" Tang gật đầu, trên mặt hiện lên dáng vẻ như thể được thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như vậy thì tôi tin chắc trước khi Kỳ Lân Đường thực hiện lời hứa thì nhất định tôi sẽ sống thật khỏe mạnh trên đời này.

Cô Cố, cô nói xem có phải không?"
Tiểu Lâm và Phác Tương Vũ hít một hơi thật sâu, tựa như hai người bọn họ không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Nghe Tang nói như vậy thì chẳng phải an nguy của anh ta liền treo trên người Kỳ Lân Đường rồi hay sao? Nếu như anh ta có mệnh hệ gì thì nhất định là do Kỳ Lân Đường làm, hơn nữa lý do còn là do bọn họ không muốn thực hiện lời hứa của mình!
"Anh đừng..." Tiểu Lâm có phần dễ xúc động, nhìn thế này xem ra là sắp phát cáu rồi.

Tay cầm súng càng nắm chặt hơn nữa, hoàn toàn không thèm để ý nếu anh ta không cẩn thận cướp cò, gϊếŧ người trước mắt này thì hậu quả sẽ như thế nào.
Cố Tĩnh Đình giơ tay lên, ngăn cản anh ta lên tiếng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời như những vì sao trên không trung nhìn chằm chằm vào mặt Tang.

Trong mắt lóe lên một vài cảm xúc không rõ ràng: "Tất nhiên rồi.

Nếu Kỳ Lân Đường đã nợ anh một lời hứa thì tất nhiên anh sẽ sống thật khỏe mạnh trên đời này."

Lúc cô nói đến ba chữ thật khỏe mạnh, không biết có phải là ảo giác của Tang hay không nhưng hình như cô nghiến răng hơi mạnh đó.

Ồ, đúng là một cô gái đáng yêu.
Mẹ kiếp, cái tên đàn ông không biết xấu hổ.

Thế mà có thể dùng vài ba câu nói chụp cho Kỳ Lân Đường một cái mũ lớn như vậy.
"Cô chủ." Tiểu Lâm sốt sắng đến mức sắp nhảy dựng lên rồi.

Tên đàn ông này là cái thá gì, dựa vào cái gì mà muốn người của Kỳ Lân Đường gánh vác an nguy của anh ta chứ?
"Tĩnh Đình."
Phác Tương Vũ trừng mắt nhìn Tang rồi lại quay qua nhìn Cố Tĩnh Đình, người đàn ông này là ai, từ đâu tới, ai biết được đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi