NGƯỜI TÌNH BÍ ẤN


Đã khát quá.
Cô theo bản năng cắn lấy cục nước đá, bắt đầu liếʍ ʍúŧ.
Người đàn ông nhìn cô ngậm ngón tay của mình vào miệng, vật ở bụng dưới của anh chợt trướng to lên.

Cảm giác rõ ràng không thể kháng cự này khiến anh cảm thấy cổ họng mình dường như đang bị siết chặt.
“Cô gái à, em có biết mình đang làm gì không?” Lúc anh ở Mỹ từng nghe người ta nói, con gái Đài Loan đều rất xinh đẹp, lại còn nhiệt tình như lửa.

Bây giờ xem ra đúng là sự thật.
Giọng nói xa lạ, hơi thở không quen thuộc, khiến cả cơ thể vẫn luôn trong trạng thái nóng bức ẩm ướt của Cố Tĩnh Đình thoáng chốc cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cô dùng sức cắn môi, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện.

Đây là gì vậy?
Đôi mắt lóng lánh khẽ hé mở, ánh nhìn còn chút mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn rõ một dáng người cao lớn.
“Ai đó…”

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức cơ bản không thể nghe thấy được.

Người đàn ông thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì buông tay ra, đi rót một ly nước cho cô rồi quay lại.
Anh đút nước vào miệng cô, Cố Tĩnh Đình tham lam nuốt lấy từng ngụm nước để giải khát, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, giúp lý trí cô hồi phục vài phần tỉnh táo.
Từng đợt sức nóng trên cơ thể đè nén đến mức khiến cô khó chịu, mà hơi thở xa lạ lại gần kề trước mắt.

Cô bỗng vươn tay ra đấm một cái về phía người đàn ông.
“Cút ngay, đừng động vào tôi.” Nếu như là bình thường thì nắm đấm của cô nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng vào lúc này cô lại đang bị công dụng của thuốc giày vò.
Nắm đấm đánh ra yếu như đánh vào bông gòn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, trên cơ bản hoàn toàn không thể nghe rõ cô đang nói gì.
Cô muốn rút tay lại nhưng phát hiện ra đã bị người đàn ông kia nắm chặt.

Cố Tĩnh Đình nghiến răng, cố gắng hết sức khiến bản thân bình tĩnh: “Cút, đừng có động vào tôi.”
Cô thực sự không thể nhìn rõ vẻ ngoài của người trước mặt, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cơ thể của bản thân ấy vậy mà không hề kháng cự người đàn ông ấy.
Cơ thể cô như có ý thức, không ngừng nhích về phía người anh.
Không được, điều này không đúng.

Hai hàng lông mày của Cố Tĩnh Đình nhắm chặt hơn nữa, cơ thể đang đấu tranh với lý trí.

Lý trí của cô mách bảo bản thân phải tránh xa khỏi người đàn ông này, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời.
Lại há miệng ra sức cắn môi, vẫn quá yếu ớt, cảm giác đau không hề rõ ràng.

Thế nhưng rốt cuộc cũng mang lại tác dụng nhất định.
Cô cố gắng hết sức mở to hai mắt, ra sức đẩy mạnh, cơ thể người đàn ông lùi về sau một bước.

Cô mượn cơ hội đó ngồi dậy.
Chống người dậy muốn rời đi.


Thế nhưng chân chưa chạm đất, cơ thể đã mềm nhũn, lại ngả về phía sau.

Người đàn ông đó kịp thời vươn tay đỡ cô.
“Không cần.

Tôi không cần.” Cút ngay, không cần anh đụng vào người cô.

Cô không muốn bất cứ ai đụng vào cô hết, cút đi.
Người đàn ông đó thấy cô rõ ràng đã bị tác dụng của thuốc hành hạ sắp phát điên nhưng vẫn cố gắng giữ vững chút tỉnh táo còn sót lại.
Trong lòng chợt thoáng qua cảm xúc lạ lẫm khó nói.

Cô gái này thực sự không phải người bình thường.
Khó chịu quá đi, nóng quá, cơ thể của người đàn ông này thật mát.

Đôi tay của cô lần mò về phía lồng ngực của anh một cách có ý thức, gương mặt nhỏ nhắn cũng dụi dụi trên ngực anh.
Không được.

Cố Tĩnh Đình, không được như vậy.


Cố Tĩnh Đình ngẩng đầu, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, muốn rời khỏi đây.

Nhưng vẫn không được, cơ thể nóng bức khó chịu như là đang bị nướng chín vậy.
Cử động của cô khiến quần áo càng thêm xộc xệch, mái tóc màu hạt dẻ phủ trên bàn tay của người đàn ông, ánh sáng trong mắt anh càng lúc càng tối sầm lại.
Không được đâu.

Cố Tĩnh Đình, mau rời khỏi đây đi.

Có một âm thanh không ngừng vang vọng trong lòng, nhưng lúc này thuốc đã càng lúc càng ngấm.
Thuốc mạnh đến độ cô không nghe rõ được âm thanh bên cạnh, cũng không thể kháng cự cơn giằng xé trong lòng.

Toàn bộ cảm giác của cô bây giờ chỉ có nóng, mà cô không thể chờ đợi được hơn muốn giải quyết cái nóng trong người.
“Nóng, nóng quá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi