NGƯỜI TÌNH BÍ ẤN


Đường Diệc Sâm thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào như Cố Tĩnh Đình.
Giây trước cô vẫn còn dán sát người mình hôn nồng nhiệt, giây sau thì vẻ mặt lạnh băng đẩy anh ra.

Ánh mắt nhìn anh như nhìn thấy kẻ thù?
“Cố Tĩnh Đình…” Thực sự Đường Diệc Sâm cảm thấy đã chịu đựng đủ rồi, vừa nãy lẽ ra không nên bất giác quay lại.

Người phụ nữ này sống hay chết, ở cùng với ai, sẽ bị ai làm gì thì có liên quan gì đến anh chứ?
Anh tốt bụng đến cứu cô, cô không cảm kích thì thôi vậy, mà còn cứ liên tục hai ba lần ném vào mặt anh như vậy?
Thực sự quá đủ rồi.
Cái cảm xúc lúc nãy bị anh kiềm chế xuống lúc này lại trỗi dậy, Đường Diệc Sâm nhìn Cố Tĩnh Đình, ánh mắt phức tạp.


Tuy nhiên, ý trách móc mơ hồ và sự bất mãn trong ánh mắt lại khiến Cố Tĩnh Đình thấy rõ.
Không hiểu sao mặt cô có chút nóng, cũng cảm thấy bản thấy có phần không thể hiểu được.
Cho dù là muốn rửa sạch dấu tích Phác Chính Nguyên để lại trên môi thì cũng không cần phải giữ lấy Đường Diệc Sâm luyện tập chứ? Cô…
Bên ngoài cửa không biết khi nào thì vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất.

Có thể đoán được trong đó có phụ nữ.
Là Kim Lệ Châu? Hay là Phác Ân Tuệ?
Cô nhìn sang Đường Diệc Sâm theo bản năng, anh cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau, ánh mắt lại cùng lúc nhìn vào máy quay được đặt trong phòng cách đó không xa, vẫn chưa từng dừng hoạt động…
Ngoài cửa tiếng người truyền đến càng lúc càng gần.

Đường Diệc Sâm tiến lên khoá cửa lại, rồi xoay người đi đến phía trước máy quay.
Mở video vừa mới quay lúc nãy, giọng nói Phác Chính Nguyên lập tức phát ra từ bên trong đó truyền ra, anh mở âm lượng đến mức lớn nhất…
“Đồ đàn bà đê tiện này, hôm nay tôi nhất định phải lột sạch đồ cô, chụp lại bộ dạng ti tiện của cô.

Để mọi người trên cả thế giới này biết được người được gọi là đường chủ của Kỳ Lân Đường vô sỉ hèn mạt đến nhường nào…”
Lời nói của Phác Chính Nguyên vang vọng trong phòng, tiếng bước chân bên ngoài đột nhiên dừng lại.
Cố Tĩnh Đình đứng tại chỗ bất động, tầm mắt tìm tòi chỗ nào trong phòng có thể trốn thoát được hay không.

Cô tin chắc người nhà họ Phác ngay lúc này nghĩ rằng Phác Chính Nguyên đang làm chuyện gì đó với cô, cho nên nhất định sẽ không xông vào.
Mà việc lúc này cô muốn làm nhất chính là mau chóng tìm ra điện thoại của mình, sau đó liên lạc với mấy người Tiểu Lâm.
Xoay người qua lại phát hiện Đường Diệc Sâm đứng đó cũng chẳng nhúc nhích gì.


Máy quay ở phía không xa đúng lúc lại chiếu đến cảnh cô bị Phác Chính Nguyên túm lấy tóc kéo đụng một bên.
Từ góc độ này thì không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng Cố Tĩnh Đình có thể thấy rõ hai tay siết chặt thành quyền của anh.
Mu bàn tay đều nổi lên cả gân.

Cố Tĩnh Đình khẽ giật mình, không hiểu Đường Diệc Sâm bị làm sao, anh nhìn Phác Chính Nguyên nằm trên đất chằm chằm rồi lại liếc nhìn cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, hai người đều hiểu rõ ý của đối phương.
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại một lúc rồi lại vang lên.

Những người đó đã rời đi rồi.

Nhưng tinh thần Cố Tĩnh Đình cũng không vì vậy mà buông lỏng.
Cô nhìn sợi dây thừng lúc nãy đã trói mình, sau đó tiến đến nhặt lên, đem trói lại Phác Chính Nguyên.

Sau đó kéo cơ thể hắn ta vào phòng vệ sinh, khoá cửa lại.

Đi đến phía trước máy quay, lấy thẻ nhớ bên trong ra, thẳng tay bẻ gãy rồi ném vào thùng rác.
Trong lúc Cố Tĩnh Đình làm hết thảy mọi chuyện này thì Đường Diệc Sâm cũng không hề tiến lên, anh chỉ đứng đó nhìn cô.

Sau đó nhìn thấy cô lại đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì trên tay cầm theo điện thoại.
Nhấn gọi điện cho mấy người Tiểu Lâm.

Cuối cùng lần này cũng có được tin tốt.
Tiểu Lâm không sao, cũng đã chi viện cho Hàng Kỳ.

Ngoài ra Phác Tương Vũ cũng bị người của cô dẫn đi rồi, hiện tại tất cả đều ở nơi an toàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi