NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Ngự Giao cắn một cái lên vành tai cô, đầu lưỡi khẽ lướt qua: "Doãn Băng Dao, cô là của tôi! Cô không được có liên quan đến bất kỳ người đàn ông nào khác"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, khiến cơ thể cô không kìm được khẽ run lên.

Ngước mắt nhìn đôi mắt mang theo lửa giận của anh ta, "Anh đang nói gì vậy?" Cô không hiểu tại sao anh ta đột nhiên có hành động như vậy.

"Tôi mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, nhưng cô nhớ kỹ cho tôi! Cô là của một mình tôi, nếu một này nào đó để tôi biết cô có quan hệ dây dưa với người đàn ông khác, tôi tuyệt đối không tha cho cô." Giọng nói đầy chiếm hữu độc tài.

Một đêm này, từ dưới sofa đến trên giường, anh không ngừng đòi hỏi ham muốn cô. Giống như sợ chỉ cần vừa buông tay ra, cô sẽ lập tức biến mất.

Thật sự bất công biết bao.

Ngự Giao, anh không không có tư cách yêu cầu tôi bất cứ việc gì! Rất nhiều bất mãn, rất nhiều uất ức cô đều giấu ở trong lòng, không nói ra miệng.

Sau sự đòi hỏi ham muốn mạnh mẽ của anh, Doãn Băng Dao ngủ thiếp đi. Ngược lại Ngự Giao vô cùng tỉnh táo, chống tay ngắm cô ngủ, vươn tay vuốt ve gương mặt trắng hồng của cô, không hiểu tại sao trên mặt cô lại có hơi có dấu tay mờ mờ.

Một báu vật như vậy, có đôi lúc anh thật sự không nỡ nhẫn tâm.

Nhưng cô đã phạm phải một sai lầm không nên phạm phải, vậy thì cô sẽ phải đón nhận sự trừng phạt!

Ngày hôm sau, khi Doãn Băng Dao tỉnh lại, đúng lúc Ngự Giao vừa rời khỏi giường, anh vừa mặt quần áo vừa nói, "Dậy đi, mặc quần áo, đến chỗ tôi ở"

"Sao?" Doãn Băng Dao vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc chưa phản ứng kịp.

"Nhanh lên, lát nữa tôi đưa cô đến nhà tôi. Sau đó tôi còn phải tới công ty"

Doãn Băng Dao vội vàng ngồi dậy: "Tại sao muốn tôi đến nhà anh? Không phải anh đã đồng ý để tôi sống ở đây sao?"

"Đừng có hỏi nhiều như vậy, tôi bảo cô đi thì cô phải đi" Chỉnh trang lại bộ âu phục một chút, anh nhìn về phía Băng Dao nói.

"Nếu cô không muốn mặc quần áo, đúng lúc tôi lại muốn vậy khỏi cần khách khí rồi." Đôi mắt đen láy thâm sâu nhìn cơ thể trần trụi của cô đầy hàm ý.

Doãn Băng Dao quên mất bản thân vẫn đang trần trụi, vội vàng kéo chăn lên che kín cơ thể

"Tôi, tôi ở đây rất vui, có thể không tới nhà anh được không?" Sống trong nhà họ Thẩm rất áp lực, quản gia Từ không cho phép cô đi lại lung tung, hơn nữa Y Thu là cô chủ tương lai của nhà họ Thẩm, chắc chắn cô ấy sẽ thường xuyên lui tới.

Cứ như vậy, quan hệ giữa cô và Ngự Giao sẽ nhanh chóng bị mọi người phát hiện. Đây cũng là một trong số các nguyên nhân trước đây muốn Ngự Giao mua căn nhà này cho cô.

"Không được, nếu cô còn lảm nhảm nữa, thì cô chỉ được đi một mình, còn Doãn Lăng Diệc phải ở lại đây.” Anh nhăn mày khó chịu.

Chưa từng có người phụ nữ nào dám cò kè mặc cả với anh.

"Tại sao phải tới nhà anh ở?" Doãn Băng Dao không ngờ anh ta đột nhiên giở quẻ

"Mẹ kiếp! Cô vẫn còn ngồi đó hỏi à, mau lên, tôi chờ cô dưới lầu, cho cô mười phút, để dẫn em trai xuống cùng" Dứt lời, Ngự Giao liền xoay người đi xuống lầu.

Doãn Băng Dao trợn mắt nhìn, sau đó nhanh chóng rời giường mặc quần áo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi