NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Doãn Băng Dao nghe thấy tên Tô Y Thu, cả người cứng đờ, hai mắt đang say mê, liền trở nên hoảng sợ.

Quần áo trên người cô đã bị Ngự Giao cởi sạch sẽ, giờ phút này nhất thời không biết nên làm thế nào.

"Anh Bằng, anh Bằng, anh mở cửa ra, hu hu...." Tô Y Thu đập cửa, kêu khóc.

Từ trước tới giờ cô luôn là người hiểu lễ nghĩa, xông vào đập cửa thiếu lễ độ như thế này là lần đầu tiên.

Doãn Băng Dao có một cảm giác không lành, chẳng lẽ Tô Y Thu đã biết quan hệ giữa cô và Ngự Giao rồi sao? Vội vã ngồi dậy định mặc quần áo.

Ngự Giao rời khỏi người cô, muốn đi mở cửa.

Doãn Băng Dao giữ chặt tay anh, trong ánh mắt tràn đầy sự bất lực và cầu xin, lắc lắc đầu.

"Anh Bằng, anh không để ý tới Thu Nhi nữa sao?" Tô Y Thu đứng ngoài cửa khóc đến thương tâm.

Đập cửa một lúc lâu, cũng không thấy có động tĩnh.

Người giúp việc đứng sau lưng lung túng nói: "Cô Y Thu, chắc cậu chủ ngủ rồi"

Đúng lúc này cửa được mở ra, Ngự Giao khoác áo ngủ, mái tóc rối bời, lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Tôi Y Thu không nghĩ ngợi, liền nhào vào trong ngực Ngự Giao, ôm chặt: "Anh Bằng..."

Ngự Giao nhẹ nhàng ôm vai cô, vỗ vỗ, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc, có chuyện gì?"

Tô Y Thu càng khóc to hơn, nước mắt thấm ướt ngực anh. Cô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nói: "Bố em.... hôm nay bố em tát em một cái...."

Từ nhỏ cô đã được coi như hòn ngọc quý trên tay, lần đầu tiên bị đối xử như vậy, từ nhỏ đến lớn bố chưa bao giờ đánh cô, đây là lần đầu tiên.

Ngự Giao thở phào: "Anh còn tưởng chuyện gì nữa, ngoan đừng khóc. Nhất định là em không nghe lời bố, làm sai chuyện gì rồi đúng không?" giọng nói vô cùng dịu dàng.

Doãn Băng Dao núp trong chiếc tủ quần áo bên cạnh, ôm chặt cơ thể trần trụi của mình, không dám thở mạnh.

Lạnh quá, cơ thể không chịu được run rẩy. Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ngự Giao.

"Anh Bằng, anh có thể để em ở lại đây giống hồi bé không? hôm nay em không muốn về." Tô Y Thu nghẹ ngào nói

"Tất nhiên là được." Ngự Giao giơ tay vuốt tóc của cô, "Đi thôi, chúng ta đến căn phòng trước đây."

Khi còn bé, nếu Tô Y Thu gặp chuyện gì không vui ở nhà, sẽ chạy đến nhà họ Thẩm ở. Từ nhỏ đến lớn, Ngự Giao luôn đem lại cảm giác an toàn cho cô.

Cho nên trong nhà họ Thẩm, luôn có một căn phòng dành riêng cho Tô Y Thu. Nói ra cũng thật kỳ lạ, từ nhỏ tới lớn Ngự Giao không thích tiếp xúc với người khác, nhưng lại bằng lòng tiếp xúc với Tô Y Thu.

Cho nên hai nhà đều cho rằng, hôn nhân của bọn họ đã sớm được định trước.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Doãn Băng Dao vẫn ngồi im trong ngăn tủ. Mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân, cô mới từ trong tủ quần áo đi ra.

Trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, mái tóc hơi rối, ánh mắt đờ đẫn. Chân trần đi đến bên cửa sổ, quần áo cũng không mặc dường như không còn cảm thấy rét lạnh.

Nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô rét lạnh thấu xương. Cảm giác bi thương như này, so với khi bị Thi Lục Đình đuổi ra khỏi nhà còn khiến cô khổ sở đau đớn hơn.

Doãn Băng Dao dần dần nằm xuống mặt thảm sang trọng dưới mặt đất, tấm thảm lông mềm mại, nhưng cô không hề có cảm giác ấm áp. Khẽ chớp mắt, nước mắt nóng bỏng từ từ chảy xuống, thiêu đốt da thịt.

Bỗng nhiên nhớ đến một bài thơ: Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mặt trời lặn dần dần hoàng hôn, căn phòng không người rơi nước mắt.

Không cần suy nghĩ, chỉ cần nhìn vào ánh đèn trong phòng, cũng có thể biết Tô Y Thu và Ngự Giao ấm áp thế nào.

Một tiếng sau....

Ngự Giao mở cửa, nhìn thấy Doãn Băng Dao nằm bên cửa sổ sát đất.

Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu trên cơ thể trần trụi của cô, giống như trên người cô phát ra những tia sáng mờ mờ yếu ớt.

Trong mắt Ngự Giao thoáng qua một tia kinh ngạc.

Anh đóng cửa lại, bước nhanh về phía trước, tức giận nói: "Nằm đó không sợ bị cảm sao?"

Doãn Băng Dao vẫn nhắm chặt mắt, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười châm chọc. Anh vẫn quan tâm đến tôi sao? Không phải trong lòng anh, tôi không là gì sao....

Ngự Giao kéo cô: "Đứng lên."

"Anh yêu cô ấy phải không?" Giọng cô rất nhỏ. Nhưng vào lúc đêm khuya lại cực kỳ rõ ràng.

Ngự Giao mở to mắt nhìn, sau đó thả cô xuống, lạnh nhạt nói: "À, tôi chưa bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào"

Đây là sự thật, trong mắt anh chỉ có sự nghiệp và người thân. Còn phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ là đồ chơi lúc rảnh rỗi mà thôi, anh chưa bao giờ động lòng.

Một người đàn ông vương giả cao cao tại thượng như anh, sẽ không rung động với bất kỳ người phụ nữ nào. Bởi tình yêu, có thể phá hủy một người, chẳng hạn như em trai của anh Thẩm Gia Hạo.

Doãn Băng Dao không lên tiếng, cô không tin lời anh nói, bởi những lời nói dịu dàng của anh khi nãy với Tô Y Thu, những lời nói dịu dàng cưng chiều đó, anh chưa bao giờ cho cô.

Nhờ ánh trăng, Ngự Giao nhìn thấy những giọt nước mắt trên gò má Doãn Băng Dao, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Đêm nay, anh sẽ tha cho cô, chuyện vui vẫn còn ở phía sau...

***

Ngày hôm sau, Doãn Băng Dao vẫn không dám ra khỏi cửa. Đợi đến khi chắc chắn Tô Y Thu đã rời đi, mới đi ra ngoài. Cảm giác những người giúp việc cứ nhìn mình bằng ánh mắt là lạ.

Cho dù Ngự Giao đối xử với cô như thế nào, cho dù trong lòng đau đớn thế nào, cô vẫn muốn đối mặt với cuộc sống mỗi ngày, vẫn muốn đi làm.

Bởi nếu cô cam chịu, vậy càng không thể thoát khỏi số phận. Cho nên, cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ!

Doãn Băng Dao, cố lên!

Đến công ty giải trí Lê Quang, Doãn Băng Dao vội vàng chạy vào phòng hóa trang, Thẩm Hiên Bạch không có trong phòng, cô cảm thấy kỳ lạ, xoay người chuẩn bị đi tìm anh.

Vừa mới quay đầu, liền bị tát một cái thật mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi