NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Đợi rất lâu ở nhà họ Thẩm, cho đến khi màn đêm buông xuống, cũng không thấy bóng dáng Ngự Giao.

Doãn Băng Dao đứng ở cửa sổ, nhìn ra đường lớn bên ngoài, thi thoảng có một vài chiếc xe chạy qua, nhưng đều không phải xe của Ngự Giao.

Xoay người đi vào trong phòng, cô thầm suy nghĩ nên nói thế nào với Ngự Giao.

Nửa tiếng sau, bên dưới lầu vang lên tiếng bước chân huyên náo, cô nghe thấy tiếng người giúp việc, "Cậu chủ đã về ạ"

Đột nhiên đầu óc cô bỗng căng lên, nhanh chóng đi xuống lầu, thấy bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên lầu của Ngự Giao

"Cậu chủ, cậu uống say rồi, cậu uống chút trà cho tỉnh rượu đã" quản gia Từ bưng một ly trà nóng đi theo sau nói.

Ngự Giao dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn quản gia Từ, lạnh lùng nói ba chữ, "Không cần thiết"

Khi anh quay đầu lại, thấy Doãn Băng Dao đứng trên lầu, chút hung ác nham hiểm trong đáy mắt, từ từ được nhuộm đỏ bởi sự thù hận.

Doãn Băng Dao chạy tới đỡ lấy anh, anh lại hất mạnh tay cô ra, "Cút"

Thấy hốc mắt anh hơi hơi đỏ lên, Doãn Băng Dao sợ tới mức lùi về sau vài bước.

Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng cao lớn đầy suy sụp của anh lúc này.

Do dự một chút, Doãn Băng Dao dũng cảm đi theo.

Mở cửa phòng Ngự Giao, nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, một tay vò tóc, một tay kẹp điếu thuốc lá.

Trong tình cảnh này mà nhắc đến Thẩm Gia Hạo, chỉ càng khiến anh thêm tức giận.

Nhưng cô không muốn từ bỏ, cũng không muốn cứ phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn không rõ ràng này của anh.

Doãn Băng Dao bước tới, đứng trước mặt anh.

"Ngự Giao, tôi đã biết vì sao anh lại hận tôi như vậy rồi"

Ngự Giao ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt ngà ngà say

"Là vì Thẩm Gia Hạo đúng không?" cô nín thở nói ra những lời này.

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy ngón tay kẹp điếu thuốc lá của anh dùng lực rất lớn, đột nhiên anh cười cười, châm chọc nói: "Không ngờ, cô vẫn còn nhớ ra em trai tôi"

"Tôi với anh ta căn bản là không quen nhau, nếu vì chuyện anh ta theo đuổi tôi nhưng tôi từ chối, mới chọc giận anh, vậy tôi xin nhận lỗi với anh. Dù sao, chuyện tình cảm là việc không thể miễn cưỡng."

Anh đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng! Không sai, tất cả đều là gì em trai tôi! Nhưng cô cho rằng, chỉ đơn giản bởi vì cô từ chối nó sao? Cô cho là một câu xin lỗi của cô là có thể rửa sạch mọi tội lỗi của cô sao?"

Doãn Băng Dao đôi mắt đầy thù hận của anh làm sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.

Anh bước từng bước một, hai tay nắm chặt vai cô, "Cô sẽ phải trả giá cho những chuyện mình làm! Tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi người thân"

"Không" Doãn Băng Dao ra sức lắc đầu, "Tuy tôi từ chối sự theo đuổi của cậu ấy, nhưng chuyện cậu ấy chết không thể trách tôi"

"Là cô! Tất cả đều do cô tạo thành! Sau khi gia hạo qua đời, mẹ tôi phát điên, cha tôi trúng gió nằm liệt giường! Nhà chúng tôi vì một người như cô mà bị hủy hoại hoàn toàn"

Ngự Giao không ngừng lắc người cô, bàn tay anh vẫn đang kẹp điếu thuốc lá, tàn thuốc đỏ rực rơi xuống vai Doãn Băng Dao.

"A" cô đau đớn kêu lên một tiếng, thoát khỏi bàn tay anh, xoay người chạy ra bên ngoài.

Anh liền tóm được cô, "Quay lại"

"Không! Ngự Giao, anh không thể không phân biệt phải trái như vậy! Em trai anh xẩy ra tai nạn xe cô, chỉ là sự cố giao thông mà thôi, không liên quan tới tôi" Doãn Băng Dao giãy giụa nói.

Cô và Thẩm Gia Hạo căn bản không hề quen nhau.

"Cô biết không? Trước khi xẩy ra tai nạn, nó đã gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại không nghe máy! Từ nhỏ đến giờ nó đều được sống trong cuộc sống nhung lụa, chưa từng có người từ chối nó, bạn nó nói, vì cô từ chối nó, khiến nó thường xuyên buồn bực không vui, đêm nào cũng uống cho rới say! Cuối cùng! vì cô, nó đã tìm đến cái chết"

Đôi mắt anh trợn trừng trừng, khuôn mặt tuấn mỹ lúc đầu, giờ phút này bị kéo căng ra trở nên néo mó.

"Làm sao mà anh biết cậu ta chết là vì tôi? Chỉ là tai nạn xe cộ mà thôi, anh dựa vào cái quái gì mà nói là vì tôi" Doãn Băng Dao hét to vào mặt anh.

"À, tai nạn xe cộ?" Ngự Giao đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, "Ha ha ha, cô biết không? Em trai tôi là cao thủ đua xe, tài lái xe của nó là không thể nghi ngờ, chi nên mọi chuyện, tất cả đều là do cô tạo thành"

"Anh buông tôi ra! buông tôi ra"

Doãn Băn Dao dùng hết sức giãy giụa, Ngự Giao nắm chặt cổ tay cô không buông, một tay đẩy cô ngã xuống mặt đất.

Cô vội vã từ dưới đất đứng lên, lùi người ra phía sau: "Ngự Giao, anh đối với tôi như vậy là không công bằng"

Anh đứng trước mặt cô, giống như bậc đế vương từ trên cao nhìn xuống.

"Cô khóc đi, nhìn thấy cô khóc, tôi rất vui"

Doãn Băng Dao cắn răng, cô không cho phép mình khóc, không cho phép mình chịu khuất phục.

Ngự Giao ngồi xổm xuống, nắm cằm cô, nhìn chung quanh một chút, "Là khuôn mặt này của cô đã gây ra họa"

Doãn Băng Dao ngoảng mặt, nhưng vẫn không thể tránh thoát được bàn tay của anh ta.

"Em trai tôi xuất sắc như vậy, nó theo đuổi cô, cô còn làm bộ thanh cao, vậy bây giờ thì sao, cô làm tình nhân bí mật của tôi, làm một tiểu tam chỉ được sống trong bóng tối, thì có cảm giác gì?"

Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, khóe môi nhếch lên cười đầy u ám, "Cô chẳng qua chũng chỉ là một con đàn bà đê tiện mà thôi"

Cô hoảng sợ nhìn anh: "Thì ra, là anh cố ý, anh đã sớm biết tôi và Y Thu là bạn thân rồi đúng không?"

"Đúng! Tôi đã biết từ lâu rồi" Anh không phủ nhận

Ngày thường, anh đã phải đè nén kiềm chế rất nhiều, đang chần chừ do dự. Hôm nay, anh uống say, hơn nữa còn do chính Doãn Băng Dao tự mình nói ra.

Vì vậy, ma quỷ ẩn nấp trong người anh, trong giờ phút này đã thoát ra.

Trong lòng Doãn Băng Dao giống như có trăm nghìn mũi dao sắc nhọn đâm vào, cảm giác đau đớn tột đỉnh.

Ngự Giao buông cằm cô, nắm lấy cổ áo, xé mạnh một cái

"Doãn Băng Dao! tôi thề phải biến cô trở thành một người đàn bà đê tiện nhất"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi