NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Thư Vãn còn dự định chờ có thể xuống đất đi lại được nói với hắn chuyện rời đi, nếu hắn chủ động hỏi thì cô cũng không tránh né nữa.

“Anh ấy tìm tôi có chút việc gấp, có thể phiền Quý tổng phái người đưa tôi về không?”
“Vội vã gặp anh ta sao?”
Quý Tư Hàn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô.

Khuôn mặt lập thể tinh xảo, dưới ánh đèn chiếu rọi, có vẻ hung ác nham hiểm, làm cho người ta nhìn mà phát run.

“Ừ.”
Thư Vãn có chút sợ, nhưng vẫn trái lương tâm gật đầu.

Mặc dù không phải vì gặp Cố Cảnh Thâm, cô cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Quý Tư Hàn sắp đính hôn với Ninh Uyển, cô ở lại nhà hắn qua đêm không thích hợp.

Lúc trước là vì cảm động trước sự ấm áp mà hắn thể hiện, làm cô quên hắn đã có vị hôn thê.

Bây giờ sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, cô liền cảm thấy mình không nên dây dưa với người đàn ông đã có vị hôn thê này nữa.

Sắc mặt cô lạnh nhạt, mặt mày lại lộ ra chút lo lắng, như thể cô không thể chờ đợi được mà muốn rời đi.

Quý Tư Hàn nhìn thấy bộ dạng này của cô, đáy mắt có một tia cảm xúc phức tạp sâu không thấy đáy.

"Cô chỉ mới tách ra khỏi anh ta một ngày, liền nhanh như vậy đã nhớ nhung đối phương rồi.

Xem ra hai người như vậy là nối lại tình xưa rồi nhỉ?"
Đối mặt với cậu châm chọc khiêu khích của hắn, Thư Vãn cũng không giải thích, hàng mi thật dài rủ xuống, che giấu sự khó chịu trong lòng.

Người đàn ông thấy cô trầm mặc, sắc mặt càng xanh mét tay cầm cằm cô càng không khống chế được mà dùng sức.

“Không phải cô nói không yêu anh ta? Vì sao còn muốn cùng anh ta nối lại tình xưa?”
Thư Vãn chịu đựng cơn đau ở cằm, nhếch môi cười với Quý Tư Hàn.

"Tôi không yêu anh cũng có thể làm tình nhân của anh nhiều năm, vì sao không thể cùng anh ấy nối lại tình xưa?"
Cũng không biết là câu nói trước làm Quý Tư Hàn nghẹn họng, hay là câu nói sau chặn họng hắn lại làm cho hắn tức giận đến á khẩu không trả lời được.


Thư Vãn ngước mắt lặng lẽ nhìn hắn một cái, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt hoa đào kia, từ rét lạnh như sương lúc trước dần dần chuyển thành màu đỏ tươi.

Trong lòng của cô đột nhiên run lên, lại rất nhanh dùng lý trí ngăn chặn tia không kìm lòng đối với hắn.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia đột nhiên hạ thấp người xuống, đem cô áp sát vào trên giường, môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Hắn không chạm vào cô, nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy, những tình cảm cô vất vả đè nén lại trong nháy mắt từ trong tro tàn lại bùngbùng cháy.

"Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao, Cố Cảnh Thâm là con rể tương lai của Quý gia, vậy mà cô còn dám ngủ với anh ta!"
"Cô đang cảm thấy khi anh ta từ hôn mình sẽ có cơ hội thượng vị.

Nên cô muốn nhanh chóng nối lại tình xưa với anh ta đúng không?!"
Nếu không phải chính tai nghe được tâm tư của hắn đối với mình chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý, Thư Vãn tất nhiên lại cho rằng hắn đang ghen.

Cũng may hiện tại cô đối với Quý Tư Hàn dĩ nhiên không ôm bất kỳ chờ mong gì, cũng đối với lời nói của hắn lúc này không có bất cứ động lòng nào.


“Quý tổng, anh biết tôi muốn gả vào nhà giàu, vừa vặn người yêu ngày xưa tìm tới cửa, tôi tất nhiên sẽ động tâm.”
"Về phần lời cảnh báo của anh, chẳng phải anh nói anh ấy là con rể tương lai, nhưng chuyện tương lai này...!Ai cũng nói không chính xác không phải?"
Cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu, khiến Quý Tư Hàn cảm thấy ngay cả mặt mũi cô cũng không cần, quả thực không có giới hạn!
Khó trách sau khi biết được Cố Cảnh Thâm hủy bỏ hôn ước với quý gia, cô liền vào ở trong nhà anh ta, còn cùng anh ta ra vào khách sạn, thì ra cô có tâm tư như vậy!
Cô cảm thấy chỉ cần nắm chặt Cố Cảnh Thâm, là có thể không cần để Quý gia vào mắt, thậm chí không để hắn vào mắt sao?
Cô đang công khai khiêu chiến với hắn, nhưng hắn thì sao, hắn đang làm gì, hắn đã nhiều lần như vậy......!
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, hận không thể tự tay bóp chết cô, nhưng...!hắn không xuống tay được.

“Thư Vãn, cô thật sự là không biết tốt xấu…”
Hắn trầm mặc thật lâu sau, bỏ lại một câu rồi xoay người đóng cửa rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi