NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Thấy Thư Vãn thở dài, Sam Sam không hề ấm ức mà ngược lại còn cười an ủi cô: "Cậu đừng lo lắng, chút tiền này tớ bán thêm mấy chai rượu là kiếm về được rồi."
Thư Vãn làm sao có thể không lo lắng, mấy năm nay đâu phải cô không biết Sam Sam làm thế nào để kiếm được tiền nhà.

Tất cả đều dựa vào số tiền boa mà cô ấy liều mạng uống rượu với khách hàng, tích góp từng chút từng chút một.

Mặc dù gần đây đã lên chức quản lý, không cần đi tiếp rượu nữa, nhưng muốn kiếm lại số tiền này thì vẫn phải liều mạng thức đêm mới được.

Thư Vãn sợ rằng cơ thể Sam Sam không chịu nổi, nhưng Sam Sam lại bày ra vẻ mặt không có gì.

"Điều cậu nên quan tâm nhất bây giờ là vấn đề tình cảm giữa cậu và Tống Tư Việt, Quý Tư Hàn, chứ không phải lo lắng cho tớ."
"Tớ đều đã cắt đứt quan hệ với hai người bọn họ rồi, bây giờ chỉ còn lại cậu ở bên cạnh tớ, tớ đương nhiên chỉ quan tâm đến cậu rồi."
"Cậu cứ yên tâm đi, tớ có tay có chân, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, tớ đều có thể vực dậy được.”
Sam Sam không sợ bị bỏ rơi, chỉ là bây giờ cô ấy vẫn tin tưởng Giang Vũ, vì vậy cô ấy không muốn đào quá sâu vào vấn đề.


Nếu một ngày nào đó, cô ấy phát hiện Giang Vũ có lỗi với mình, hoặc là che giấu điều gì đó, cô ấy tự nhiên sẽ dứt khoát từ bỏ.

Trái tim cô ấy mềm yếu, nhưng tính cách lại ngoan cường, sẽ không chịu nhắm mắt làm ngơ, một khi đã hạ quyết tâm cô ấy sẽ quyết đoán hơn Thư Vãn rất nhiều.

Sam Sam trò chuyện cùng Thư Vãn thêm một lúc nữa rồi đứng dậy đi nấu cơm cho cô, sau khi xong việc cô ấy ăn chút gì đó rồi vội vã đi làm ca tối.

Thấy cô ấy đi rồi, vẻ mặt hòa nhã của Thư Vãn dần biến mất.

Cô vốn muốn nói cho Sam biết bệnh tình của mình, nhưng bây giờ Sam Sam cũng gặp phải chuyện phiền lòng.

Nếu bây giờ nói cho cô ấy biết mình không sống được bao lâu nữa, sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích này.

Thư Vãn suy nghĩ một lúc, tạm thời chưa vội nói vậy, có thuốc đặc hiệu của A Lan, chắc cô sẽ không đột ngột qua đời đâu nhỉ?
Sam Sam vội vã đi xuống lầu, nhưng lại nhìn thấy mấy chiếc xe hơi sang trọng vẫn đang đậu bên ngoài.

Một số cửa xe đang mở, mấy vệ sĩ mặc đồ đen đang ngồi bên trong, cô ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra nhóm người này là người của Cố Cảnh Thâm.

Cô ấy còn tưởng rằng Cố Cảnh Thâm đã sớm rời đi, không ngờ vẫn còn canh ở cửa, Sam Sam thật sự rất bội phục sự cố chấp này.

Cô ấy đi tới gõ cửa kính chiếc xe phía trước, bên trong không có phản ứng, nhưng chiếc xe phía sau lại có một vệ sĩ bước xuống.

"Vị tiểu thư này, Cố tổng nói ngài ấy muốn yên tĩnh một mình, mong cô đừng quấy rầy ngài ấy."
Sam Sam nghe vậy cũng không nói gì, xoay người rời đi, nhưng cửa sổ xe phía sau lại hạ xuống.


"Sam Sam."
Anh ta vẫn gọi cô ấy là chị, vẫn kính trọng cô ấy như khi còn nhỏ.

Sam Sam dừng lại và quay đầu lại nhìn anh ta, thấy hốc mắt anh ta đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.

Từ khi còn nhỏ, anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người khác, chỉ dịu dàng khi ở trước trước mặt Thư Vãn.

Nhiều lúc trong mắt anh ta sẽ hiện lên sự chống đối với mọi người, đó là sự trưởng thành không thuộc về một thiếu niên.

Sự chống đối này lớn lên cùng anh ta và ngày càng rõ rệt, nhưng khi gặp Thư Vãn thì lại hoàn toàn biến mất.

Sam Sam biết anh ta bị Thư Vãn làm tổn thương, nhưng lại không thể làm được gì Thư Vãn, hận cũng không được, buông bỏ cũng không xong.

Lúc này anh ta gọi Sam Sam lại, có lẽ là muốn hỏi cô phải làm sao, nhưng Sam Sam cũng không biết nên làm thế nào.

Cô cũng không hiểu vì sao sau khi hai người đã xóa bỏ hiểu lầm, Thư Vãn vẫn từ chối anh ta.


Sau đó ngẫm lại, có thể là bởi vì Quý Tư Hàn.

Cố Cảnh Thâm mời Sam Sam lên xe, hai người ngồi trong xe sang rộng rãi, hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Sam Sam mở lời trước: "Mấy năm nay anh thay đổi khá nhiều đấy.”
Mặc dù trước đó đã gặp anh ta hai lần, nhưng đều chưa quan sát kỹ.

Tống Tư Việt đã mất đi sự non nớt của tuổi trẻ, giờ đây anh ta trở nên cao quý và nho nhã hơn.

Trước kia đã cảm thấy anh ta là con cưng của trời, không ngờ lại là thật.

Cố gia nhị thiếu gia một tay che trời ở Đế Đô, không phải con cưng của trời thì là gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi