NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Rốt cuộc hai người các các cậu muốn làm gì?” Đau đầu vuốt mi tâm xinh đẹp của mình, giọng điệu Nam Thiên Tôn không tốt lắm, nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến nhà mình, trong lòng thầm than số khổ. Truyện bên lê quý đôn, 

Trong đó một vị khách không mời mà đến đang nhàn nhã uống trà, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú từ trước đến nay không biểu lộ gì có chút không vui; còn một vị khách không mời mà đến khác thì hai tay vòng trước ngực bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, trên mặt rõ ràng viết hai chữ khó chịu to đùng.

“Tôi muốn cậu tìm Vu giúp.” Vẻ mặt Hoàng Huyền khó chịu mở miệng, nét mặt hắn bây giờ quả thực có thể so sánh với cô gái bị bạn trai cho leo cây 101 lần.

“Cái gì, lại muốn tôi tìm anh ta! Anh ta lại rời nhà ra đi sao?”

“Không… Tôi nghĩ không phải, nhưng không biết người chạy đi đâu.” Suy nghĩ một lát, Hoàng Huyền lắc đầu.

“Nói không chừng chỉ là đi tìm bạn bè gì đó, lát nữa sẽ về nhà, cậu tìm anh ta gấp như vậy làm gì?”

“Vì tiểu tử thối kia dám cho tôi leo cây… Cho nên tôi muốn nhanh chóng bắt hắn về dạy dỗ.” Khóe miệng cười lạnh 45 độ, trong đầu Hoàng Huyền đã tưởng tượng sau khi bắt Mại Vu về sẽ phải làm như thế nào rồi.

“À….” Thật không biết tên Mại Vu kia càng ngày càng to gan lớn mật hay càng ngày càng đần nữa, Nam Thiên Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía một người khác: “Vậy cậu thì sao?”

Đông Phương Điển uống một ngụm trà thơm, hơi nhíu mày ngẩng đầu, “Cậu ta cầm vé đi chơi công viên giải trí của tôi chạy mất, vốn tôi muốn đi cùng với cậu ta……”

Vẻ mặt Đông Phương Điển rất thất vọng.

“Cái gì! Cậu thế mà để tên tiểu tử kia chạy trốn?” Nam Thiên Tôn phản ứng rất kịch liệt, tức điên người cầm cổ áo Đông Phương Điển.

“Các người đang nói ai?” Hoàng Huyền ở bên cạnh nhíu mày, không hiểu tình hình.

Đông Phương Điển và Nam Thiên Tôn liếc nhau, khó có khi ăn ý cùng nhau trả lời: “Một cục đá nhỏ cậu không biết.”

Cái quỷ gì vậy? Hoàng Huyền sợ run người, hắn lớn tới chừng này còn chưa biết cục đá nhỏ cũng có thể trộm vé vào công viên chạy khắp nơi.

“Cho nên bây giờ tôi mới tới tìm cậu để tìm cậu ta.” Mặt Đông Phương Điển không biểu tình nhìn Nam Thiên Tôn.

“Vậy sao cậu không nói sớm một chút!” Nam Thiên Tôn cảm giác mình tức đến mức sắp đứt mạch máu luôn rồi.

“Nhưng thiếu chủ cũng phải tìm người, đương nhiên cậu ta phải trước…..”

“Cậu quản khỉ gió…”

“Quản tôi cái gì!” Hai chữ tìm chết trong miệng Nam Thiên Tôn còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Hoàng Huyền cứng rắn trừng mắt phản bác lại đành nuốt vào trong miệng, Hoàng Huyền cong môi cười lạnh, tay nắm quyền, “Thật sự rất tốt, dường như gần đây tôi càng ngày càng không quản được hai người cấp dưới các cậu, có cần dạy dỗ chút không?”

Toàn thân tản ra khí thế thô bạo, khóe môi Hoàng Huyền nhếch lên cười lạnh lùng đi về phía Nam Thiên Tôn.

“Khoan đã!” Nam Thiên Tôn làm hành động dừng tay.

“Sao?” Dừng động tác.

“Tôi lập tức tìm người cho cậu.”

“Thế này mới ngoan.” Hổ không phát uy cậu cho rằng tôi là mèo bệnh hả! Hoàng Huyền cười khẽ một tiếng.

“Đợi một chút, vậy còn cục đá?” Vẻ mặt Đông Điển thất vọng đưa ra nghi vấn.

Đối mặt với thiếu chủ đáng sợ Hoàng Huyền và bạn bè phiền toái Đông Phương Điển, Nam Thiên Tôn nên lựa chọn thế nào đây?

“…… Tìm được chị dâu rồi lập tức tìm cậu ta!” Đau đầu xoa mắt, Nam Thiên Tôn lần nữa oán than mình số khổ, nhưng lát nữa anh ta phát hiện ra rằng chỉ cần mình tìm được Mại Vu thì công việc đã có thể kết thúc….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi