NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

“Mẹ.” bé trai nhào vào lòng người phụ nữ, dùng đầu nhỏ của mình cọ vào đùi người phụ nữ.

Khuôn mặt bé trai mũm mĩm trắng nõn vui mừng nhìn người phụ nữ, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, không ngừng nhõng nhẽo với người phụ nữ: “Ôm, mẹ.”

“Đi đi, tự mình chơi với đồ chơi bên cạnh đi, ta không rảnh chơi với con.” Người phụ nữ đưa tay đẩy bé trai ra, bé trai vẫn chưa từ bỏ ý định quấn lấy.

“Muốn mẹ ôm cơ!” Chu miệng nhỏ nhắn, bé trai kiên quyết quấn lấy người phụ nữ.

“Chậc!” Làn môi xinh đẹp của người phụ nữ phun ra một tiếng, ôm lấy bé trai đưa cho người bên cạnh, “Quản gia, giúp tôi chăm sóc nó, tôi phải đi ra ngoài.”

“Vâng, bà chủ.” Quản gia trả lời, mình còn thân hơn cả người làm mẹ này.

Sau đó bé trai đưa mắt nhìn mẹ mình rời đi rồi khóc rống lên một tiếng….

-Đây là chuyện bao lâu về trước?

Mở mắt ra, tiếng khóc vẫn còn vang vọng trong tai, đủ các hình ảnh cũ, nhân vật và địa điểm đều có chút mơ hồ. Nhưng cảm giác bị đẩy đi và từ chối luôn ở trong tâm trí, Hoàng Huyền chớp đôi mắt hơi chua xót, nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ xe.

Hoàng Huyền và Thu Chỉ - cũng chính là mẹ của hắn, từ nhỏ đã rất xa cách, thậm chí đến mức không có hình ảnh nào chung, nhân vật mẹ này, giống như là một nhân vật phụ không được nhắc đến trong kịch bản cuộc sống của hắn.

Không thân với ba, không quen với mẹ, hắn hoàn toàn giống với mấy đứa trẻ đáng thương không có ba mẹ như đúc, thế là từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách lạnh lùng, đối với tất cả mọi chuyện đều không có cảm giác an toàn, nhất là chuyện tình cảm.

Chẳng qua bây giờ lại có một người, giống như viên thuốc trợ tim, có thể ổn định cảm giác không an toàn của hắn.

Mại Vu – 

Cảnh vật ngoài cửa sổ đột nhiên dừng lại, Hoàng Huyền quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh: “Vu Vu, đèn xanh đèn đỏ phía trước thì quẹo phải.”

“À, ừ.” Mại Vu nắm chặt tay lái, gật đầu.

Sáng sớm hôm nay Hoàng Huyền kéo anh còn đang trong giấc mộng dậy, giúp anh dọn dẹp xong, lấy đồ này nọ rồi bắt anh đi ra cửa, cũng chưa nói cho anh biết muốn đi chỗ nào.

Thật sự khiến anh có chút kỳ lạ.

“Vu Vu?”

“A! Gì ạ?” Mại Vu vẫn đắm chìm trong suy nghĩ ngổn ngang, bị Hoàng Huyền gọi như vậy mới lấy lại tinh thần.

“…..” Con ngươi xinh đẹp lại âm trầm của Hoàng Huyền nhìn chằm chằm Mại Vu, nhìn mãi khiến Mại Vu có chút ngượng, hắn mới chậm rãi nói: “Đèn xanh rồi…..”

Theo đó là tiếng kèn đinh tai nhức óc – 

Ặc a! Anh quá mức mất tập trung.

Vội vàng đạp chân ga, Mại Vu nơm nớp lo sợ lái xe đi.

Rốt cuộc Hoàng Huyền muốn làm gì nhỉ? Còn nữa bọn họ muốn đi đâu?

Oa, đáng sợ thật đó – nhưng cảm giác có chút mới lạ.

*******

“Cậu lại muốn làm gì nữa hả?” Nhướng đôi mi thanh tú, tựa bên cửa chính, chỉ mặc một chiếc áo tắm, tóc dài màu đen rối tung mất trật tự, Nam Thiên Tôn đau đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc của Hoàng Huyền trước mặt.

“Tôi có thứ đồ muốn giao cho cậu bảo quản.”

“Đồ gì?” Nam Thiên Tôn nhíu mày, vén tóc dài xinh đẹp màu đen ra phía sau tai, hai tay vòng trước ngực.

“Cái này.” Thân thể Hoàng Huyền đi về phía trước, ôm thứ đồ trong ngực ra.

“A, vật này?” Nam Thiên Tôn ngây ngốc nhìn Hoàng Huyền, duỗi ngon tay chọc thứ đồ trong ngực Hoàng Huyền.

“Đừng đâm loạn đồ của tôi.” Hoàng Huyền hừ lạnh một tiếng, không vui đẩy tay Nam Thiên Tôn ra.

“Đâm một chút thì sao chứ?”

“Đồ của tôi không cho phép cậu chạm bậy bạ!” Ôm chặt thứ đồ trong ngực, vẻ mặt Hoàng Huyền khinh thường nhìn Nam Thiên Tôn.

“Chờ đã chờ đã! Cái gì mà đồ vật, em mới không phải đồ vật!” Lúc này thứ đồ trong ngực Hoàng Huyền lên tiếng kháng nghị, tay bị Hoàng Huyền đặt phía sau ôm chặt lấy nên không cách nào cử động, Mại Vu đành phải nhíu mày tỏ vẻ mình mất hứng.

“Đừng ầm ĩ, để anh nói hết.” Hoàng Huyền tựa đầu lên vai Mại Vu, thổi khí vào tai anh.

“Ừm, được.” Mại Vu đỏ mặt khẽ gật đầu.

“Trước gửi Vu Vu ở chỗ cậu, tối tôi qua đón em ấy.” Hôn nhẹ lên má Mại Vu, Hoàng Huyền cười khẽ.

“Ừ, được rồi, nhưng tại sao phải gửi chị dâu qua nhà tôi?” Nam Thiên Tôn nhíu mày, thật không thể tin được, vừa rồi thế mà lại có thể nhìn thấy Hoàng Huyền từ trước đến giờ chỉ có cười lạnh lại mỉm cười.

“Vu Vu, em vào trước đi, nhớ tối anh tới đón em.” Hoàng Huyền dừng lại đẩy Mại Vu vào trong cửa, trước khi đẩy còn không quên hôn lên môi anh một cái.

“Ừ.” Mại Vu quay đầu nhìn Hoàng Huyền, giọng điệu có chút buồn bực.

Chuyện gì vậy chứ? Sao không thể nói với anh ư? Ngay cả Nam Thiên Tôn cũng nghi ngờ giống anh, tại sao phải tới nhà Nam Thiên Tôn? Không thể về nhà sao?

Mại Vu mang theo một bụng nghi ngờ đi vào trong phòng.

“Hả? Ngay cả chị dâu cũng tách ra, không phải cậu chưa nói nguyên nhân cho anh ta biết đấy chứ?” Vén mấy sợi tóc đen nhánh rũ xuống trán, Nam Thiên Tôn nhìn Hoàng Huyền.

“Bởi vì tôi cũng không muốn nói cho em ấy biết.”

“Hả, tại sao?”

“Người phụ nữ Thu Chỉ kia muốn về - “

“Thu Chỉ? Cậu nói là phu nhân….?” Nam Thiên Tôn vuốt mái tóc đen của mình, nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Huyền.

Hoàng Huyền tay vẫn ôm ngực, gật đầu: “Người phụ nữ kia gọi điện thoại nói từ Pháp về, sau đó…..”

“Sau đó để tôi đoán thử, phu nhân nói muốn về, mục đích là vì muốn cậu lập gia đình, nhưng vấn đề là bây giờ cậu vẫn ở cùng với Mại Vu như trước?”

Hoàng Huyền nghe Nam Thiên Tôn phân tích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không có phản ứng nào khác.

“Wow! Thật sự là đã bị tôi đoán đúng, với địa vị của cậu, tôi thật sự không thể tưởng tượng được còn trường hợp kỳ quái nào thích hợp hơn là tình huống bình thường này vướng lên người cậu!” Bộ dạng Nam Thiên Tôn xem kịch vui nói.

Địa vị Hoàng Huyền thân là thiếu chủ hắc đạo, phía sau lưng đương nhiên có sản nghiệp khổng lồ và tập đoàn, mặc dù bây giờ Hoàng Huyền còn trẻ, nhưng vẫn phải chuẩn bị một đứa bé để sau này thừa kế sản nghiệp.

Song vấn đề bây giờ là, người yêu Hoàng Huyền, Mại Vu – vốn không có khả năng gọi là gà trống đẻ trứng.

Thu Chỉ chắc hẳn lần này trở về mục đích không có gì ngoài…

“Bà ta thế mà bảo tôi chia tay với Tiểu Vu, nếu không bà ta sẽ gây bất lợi cho Tiểu Vu, người phụ nữ già nua này thật sự quá tự cao tự đại rồi.” Giọng điệu Hoàng Huyền trả lời rất lạnh nhạt, còn mang ý khinh thường.

“A, không ngờ có người lại nói thế với cậu cái tên không có lương tâm đáng sợ này à?” Dáng vẻ Nam Thiên Tôn nhìn như vô cùng khâm phục, anh ta còn không biết có người dám can đảm nói mấy lời như vậy với Hoàng Huyền, “Vậy cậu tính làm gì đây?”

“Tôi cũng không muốn xung đột chính diện, dù sao người phụ nữ kia cũng được xem là mẹ đẻ của tôi, tôi cho bà ấy một cơ hội nữa.”

“Cho nên?”

“Cho nên hôm nay tôi đi làm mấy thủ tục, trong lúc người phụ nữ kia trở về thì tôi tính dẫn Vu Vu ra nước ngoài, đến lúc đó bà ta về tìm không thấy bọn tôi sẽ hiểu được dụng ý của tôi. Nhưng nếu như bà ta vẫn chưa từ bỏi ý định, kiên trì muốn chia rẽ tôi với Vu, tôi sẽ xung đột trực diện với bà ta.” Con mắt xinh đẹp có sắc thái lạnh lẽo.

“Vậy là nói, cậu tính dẫn chị dâu ra nước ngoài.”

“Ừ.”

“Còn chuyện trong bang làm sao đây?” Đột nhiên có dự cảm không tốt, Nam Thiên Tôn đưa tay muốn khoác lên vai Hoàng Huyền.

“Tất nhiên giao cho các cậu.” Hoàng Huyền chụp tay Nam Thiên Tôn, dáng vẻ “Cậu dùng đầu gối nghĩ cũng biết.”

“Cái… Cái gì?”

“Được rồi, sắp tới giờ tôi phải đi rồi.”

“Hoàng, Hoàng Huyền! Cậu rất không có trách nhiệm!”

“Cậu quản tôi à!”

Hết chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi