NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hô hấp Mại Vu có phần bình phục, nhưng vì thuốc kích thích chưa tan đi hết, thân thể vẫn nóng bừng khó hiểu, cho nên tinh thần hơi uể oải.

Hoàng Huyền ngồi bên cạnh giường, tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má có tính đàn hồi của Mại Vu, môi mỏng cong lên, rồi sau đó rơi vào trên má anh: “Vu Vu, xoay người lại.”

Mại Vu đưa mắt dò xét Hoàng Huyền, chậm rãi xoay người, sau đó ngồi dậy, khóc nức nở: “Để làm gì?”

Trong mắt Hoàng Huyền mang theo ý cười nhìn Mại Vu, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng mặt Mại Vu lên rồi hôn lên môi anh. Trong lúc nhất thời Mại Vu có chút sững sờ luống cuống không kịp phản ứng, điều này chỉ khiến Hoàng Huyền càng phóng túng khẽ gặm môi anh.

Đã lâu lắm rồi không hôn, Hoàng Huyền khẽ cười, cảm nhận mềm mại trong miệng, duỗi lưỡi ra liếm láp dò xét, thấm ướt môi Mại Vu. Hắn không muốn rời khỏi môi Mại Vu, buồn cười nhìn biểu hiện ngơ ngác của anh, “Ngây ngốc gì đó, Vu Vu?”

Lúc này Mại Vụ mới thoáng lấy lại tinh thần, giật mình bị hắn hôn, thế mà lại đột nhiên đỏ mặt, khiến Hoàng Huyền lại cười một tràng: “Cũng đã hôn nhiều lần rồi, em đỏ mặt gì nữa?”

“Em…. Em chỉ cảm thấy lâu không được anh hôn, có chút xúc động.” Huyền Huyền hôn anh đó nhé! Vẻ mặt Mại Vu chợt giống như chó nhỏ được chủ nhân khen ngợi, cũng không biết là Hoàng Huyền bị ảo giác hay là bị gì, hắn cảm thấy mắt Mại Vu ngập nước, đáng yêu không chịu nổi! LQĐ

“Đó, như vậy mà Mại Tiểu Vu em cảm động đến thế?” Giọng điệu Hoàng Huyền khẽ khàng, có ý đồ xấu lấy tay giữ chặt cằm Mại Vu, nhíu mày hỏi: “Vậy em còn muốn hôn lại lần nữa hay không?”

Mại Vu nghe xong dứt khoát gật đầu, nước trong hốc mắt được ánh sáng mờ của ánh đèn chiếu làm sáng rực, Hoàng Huyền cười khẽ, hôn lên gò má Mại Vu, ra lệnh nói: “Hé miệng ra, Vu Vu.” 

Mại Vu rất nghe lời hé môi ra, trong mắt tản ra ánh sáng cảm động, chờ động tác tiếp theo của Hoàng Huyền, Mại Vu rất thích tiếp xúc tay chân với Hoàng Huyền, như là hôn môi và ôm, mỗi lần có tiếp xúc như vậy trong lòng Mại Vu sẽ cảm thấy Hoàng Huyền thật sự thích anh, vì thời gian bình thường, Hoàng Huyền quả thực rất thích bắt nạt anh, khiến Mại Vu có phần lẫn lộn giữa chuyện Hoàng Huyền thích anh hay là thích “Bắt nạt” anh.

Hoàng Huyền nhìn lưỡi non trong miệng Mại Vu như có ý nghênh đón, thuận thế hôn xuống, dùng môi chạm môi, lưỡi kịch liệt quấn lấy lưỡi Mại Vu, không để anh có cơ hội chạy thoát. Lưỡi linh hoạt trơn tru của Hoàng Huyền làm nóng miệng Mại Vu, liếm vách tường trong miệng anh, vừa gián tiếp khẽ cắn lưỡi anh, khiến Mại Vu run rẩy từng đợt.Mại Vu bị hôn choáng váng, cả người dựa vào Hoàng Huyền, Hoàng Huyền lại thừa dịp Mại Vu nhập tâm chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt này.

Ánh mắt Mại Vu bị sương mù che phủ, lúng ta lúng túng nhìn Hoàng Huyền hôn mà không rõ có ý tứ gì. Hoàng Huyền lại cười, đột nhiên xoay người đè Mại Vu xuống, Mại Vu còn chưa phản ứng kịp, cảm thấy cảnh vật cong thành 90 độ, lưng anh hung hăng đập xuống giường, giường rất êm không làm Mại Vu bị thương, nhưng cũng đủ khiến đầu anh choáng váng.

Mại Vu hơi hoảng hốt nhìn qua Hoàng Huyền, trong lòng bất an nghĩ không biết Hoàng Huyền lại muốn làm gì với anh?

Hoàng Huyền lên giường, dạng chân trên lưng Mại Vu, ngón tay vỗ về lưng anh, “Mại Tiểu Vu, sướng đủ chưa?”

“What?” Mại Vu bị hỏi sửng sốt, ngây ngốc hỏi lại.

Hoàng Huyền cười khẽ, vuốt nhẹ trở thành xoa bóp, hơn nữa đặc biệt tấn công chỗ nhạy cảm của Mại Vu, “Thấy em bị anh hôn thoải mái quá, đã quên bây giờ mình hẳn là đang bị xử phạt sao?”

Mại Vu lại ngốc tiếp, sau đó nức nở nghẹn ngào rên rỉ: “Không phải đã phạt xong rồi à? Huyền Huyền?”

“Chậc chậc chậc, sao lại đơn giản bỏ qua cho em thế được? Vu Vu?” Hoàng Huyền hơi cúi người cắn nhẹ lên vai Mại Vu, “Lần này em thừa dịp anh không ở nhà phạm sai lầm lớn, cho nên phải dạy dỗ cho em nhớ kỹ! Như vậy lần sau mới không tại phạm chứ sao.”

“Xin lỗi mà, lần sau em thật sự không tái phạm nữa đâu! Đừng phạt em nữa mà… Được không, Huyền Huyền?” Mại Vu quýnh quáng, rồi hu hu nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ.

“Hừm, không được, Vu Vu, lần này không thể tha thứ cho em.” Hoàng Huyền dùng giọng nói trầm thấp khẽ nói bên tai Mại Vu, mê hoặc như thổi khí nóng.

Mại Vu khẽ run một cái, nước mắt bắt đầu rơi xuống hốc mắt.

Sao Hoàng Huyền lại bỏ qua cho anh chứ? Trong lòng Mại Vu đáng thương thầm nghĩ, lại lần nữa oán giận sao mình yêu người từ thiên sứ cực kỳ dịu dàng với anh biến thành ác ma Hoàng Huyền như vậy.

Hoàng Huyền móc từ trong túi ra một lọ nhỏ giơ lên, cười không có ý tốt nói: “Được rồi, tiếp tục xử phạt em nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi