NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

“Không phải anh nói buổi tối mới đến sao?” Mại Vu hít hít nước mũi, bị Hoàng Huyền cưỡng chế ném lên xe, khóc lóc nức nở co rúm người lại hỏi. 

“Chuyện anh làm xong sớm nên trở về đón em không được à?” Ngồi vào vị trí ghế lái, cài dây oan toàn cho Mại Vu, Hoàng Huyền trừng mắt đẹp, trừng khiến Mại Vu hoảng loạn một hồi.

“Được! Được! Đương nhiên được! Lão đại Hoàng Huyền nói gì cũng được!” Gật mạnh đầu, rất sợ mình không cẩn thận khiến mỹ nhân Hoàng Huyền phát hỏa.

“Hừ! Bớt nịnh nọt đi, chuyện vừa rồi dù thế nào anh cũng phải tính sổ với em!” Giọng điệu lạnh lùng khẽ hừ, Hoàng Huyển đẩy tóc trắng rơi xuống trán, đưa tay nhéo má Mại Vu một cái.

“Đừng mà! Lão đại!” Bị hung hăng nhéo, lập tức nước mắt ngập mắt Mại Vu, “Vừa rồi, những chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm, em với Tiểu Thái không có gì!”

“Cái gì gọi là không có gì?” Hoàng Huyền dùng ngón tay xinh đẹp búng mặt Mại Vu, gân xanh nổi đầy trên trán, “Em bị hắn ta đè dưới người mà còn nói là không có gì à?”

“Tiểu Thái cậu ấy chỉ muốn nhờ em giúp cậu ấy làm mẫu để thể hiện phương pháp khi đóng phim xxx phải diễn xuất tình cảm ra sao thôi!”

“Cho nên em liền giúp! Cứ như vậy để hắn ta đè dưới người!” Mi tâm nhíu chặt, mỹ nhân Hoàng Huyền khí thế dọa người.

“Hu hu hu, vì Tiểu Thái đưa em đi thăm nơi cậu ấy làm việc, lại còn cho em ăn đồ ăn vặt chứ sao.” Nước mắt bắt đầu rơi xuống, khuôn mặt đàn ông khí khái bây giờ chỉ giống như đứa trẻ thích khóc.

“Em ăn đồ ăn vớ vẩn?” Đôi lông mày nhíu lại, Hoàng Huyền cười lạnh, hắn nhớ…. Ba điều quy ước của hắn và Mại Vu, không cho phép Mại Vu ăn đồ ăn vặt, nếu không……….

“A!” Mại Vu giật mình, giống như nói điều gì không nên nói, lập tức im bặt.

“Nếu không sẽ xử phạt! Đừng giả ngu cho anh, rõ ràng em dám lén ăn đồ ăn vặt?”

“Em không có!” Mại Vu lắc đầu lia lịa, thà nói dối gì cũng được chứ không thừa nhận.

“Ăn mấy túi quà vặt?”

“Bốn túi.” Đán tiếc Mại Vu ngốc nghếch chứ không phải người thông minh, bị Hoàng Huyền vừa hỏi như thế, anh trả lời theo bản năng.

“Ha ha ha.” Mỹ nhân Hoàng Huyền ngoài cười nhưng trong không cười, được lắm, tên tiểu tử Mại Vu này bây giờ còn dám nói dối với hắn cơ đấy!

“Hì hì hì.” Mại Vu ngốc nghếch cười khan, làm sao bây giờ, lúc này chẳng phải chết chắc à?

“Vu Vu, xem ra chúng ta cần phải về nhà nói chuyện về hành vi bậy bạ thời gian này của em rồi.”

“Huyền Huyền, không cần được không?” Mại Vu hai hàng nước mắt còn phải giả vờ tươi cười, nịnh nọt níu cánh tay Hoàng Huyền lúc lắc, dùng ngón tay đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hoàng Huyền nhìn bộ dạng Mại Vu chơi xấu quấn quít hắn trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười như hồ ly, “Tất nhiên có thể.”

“Thật ư?” Mắt to rực sáng, Mại Vu nhổm cả người dậy.

“Tất nhiên là sự thật!” Hoàng Huyền đỡ Mại Vu hôn một cái, cũng cười sáng lạn.

“Huyền Huyền…….” Cảm động nhìn đôi môi đỏ mọng phấn nộn hôn nhiều lần lên mặt anh, Mại Vu chu miệng muốn hôn lại.

“Vu Vu, chúng ta có thể không cần kiểm điểm hành vi sai trái của em ở nhà, trên xe cũng được.” Hoàng Huyền cười như mèo trộm được cá, môi bao trùm lên môi Mại Vu, “Chờ anh đưa em đến chỗ kín đáo một chút rồi chúng ta có thể kiểm điểm.”

Tâm tình Mại Vu vốn đang vui vẻ đột nhiên nghe mấy lời kia và giọng điệu vui sướng của Hoàng Huyền, lại nản lòng thoái chí…..

“Xin lỗi.” Mại Vu đẩy Hoàng Huyền ra, ngã ra sau ghế, tiếp tục khóc lóc, “Là em sai rồi, chúng ta về nhà đi, em sẽ ngoan ngoãn để anh xử phạt.”

“Như thế này mới ngoan.” Hoàng Huyền khẽ nhếch miệng, cười như mỹ nhân tuyệt thế, hẳn khởi động xe, tâm tình rất tốt.

“Hu hu hu.” Mại Vu im lặng nhìn ngoài cửa sổ xe, âm thầm mặc niệm cho mình, nhìn bộ dạng Hoàng Huyền phản chiếu trên cửa kính xe, sao sảng khoái như vậy chứ, “Hu hu hu.”

Mại Vu chỉ có thể tiếp tục khóc.

“Đừng khóc Vu Vu.” Giẫm chân ga, Hoàng Huyền quay đầu cười với anh, “Vẫn nên để dành sức lát nữa về nhà dùng.”

“Hu hu hu hu!”

Hết chương 52

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi