NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Otis đi một quãng xa mới phát hiện Kiều Thất Tịch không thấy bóng dáng. Nó dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, chờ đợi.

Kiều Thất Tịch thấy thế, trong lòng ngũ vị tạp trần[1], ngay lập tức mặc kệ động thở động thơ, vội vàng chạy lại.

Có lẽ trong lòng đối phương có kế hoạch thì sao?

Nhìn thấy nhóc gấu bắc cực theo kịp, Otis tiếp tục đi về phía trước, bước tiến lúc nhanh lúc chậm, ngẫu nhiên còn sẽ thay đổi phương hướng.

Kiều Thất Tịch rất nhanh liền biết nó đang muốn làm gì. Nó đang định đánh úp một con hải báo, phán đoán vô cùng chuẩn xác con mồi sẽ xuất hiện tại cửa động nào, sau đó vồ tới săn ăn.

Những con gấu bắc cực thoạt nhìn vụng về nhưng thật ra sức bật cũng không hề kém sư tử hay hổ. Chúng nó là một loại động vật béo ú nhưng không mất linh hoạt.

Quan trọng nhất chính là sức lực rất lớn, một bàn tay gấu tát xuống, đối thủ liền choáng.

Kiều Thất Tịch lần đầu tiên chính mắt thấy gấu bắc cực săn mồi. Nhưng cậu chỉ nhìn đến lúc Otis đuổi theo hải báo rồi lao đầu xuống biển, cũng không thể thấy chuyện tiếp theo xảy ra dưới mặt nước.

Chỉ biết sau khoảng 10 giây, mặt nước dao động nổi lên bọt khí, Otis mạnh mẽ cắn chặt một con hải báo kéo lên mặt băng.

Tên gấu to xác đứng bên bờ lắc người rũ bớt lượng nước trên bộ lông rồi dùng cả chân lẫn mõm xé toang bụng hải báo. Nó làm động tác này vô cùng tự nhiên, dễ như ăn cháo.

Một năm không phải ăn trăm con hải báo chắc chắn không thể đạt được độ thuần thục đến mức đó.

Lúc này, phần lông trắng tinh bên mép Otis đã nhuộm phải màu máu đỏ tươi, cả khuôn mặt thoạt nhìn rất dữ tợn.

Sau khi xé ra hải báo, nó quay đầu nhìn về Kiều Thất Tịch, kêu goi trong im lặng.

Kiều Thất Tịch đụng phải ánh nhìn kia, lại một lần nữa cảm thán đôi mắt đối phương thật xinh đẹp.

Đen tuyền, sáng lấp lánh, hồn nhiên lại tràn ngập dã tính.

Hồn nhiên là bởi vì động vật không có quá nhiều ý tưởng phức tạp, thế giới trong mắt chúng nó rất đơn giản, mà dã tính là trời sinh, chỉ có cường đại mới có thể sinh tồn trong môi trường tự nhiên được.

Sự kết hợp của chúng khiến người cảm thấy chấn động.

Kiều Thất Tịch đã bụng đói cồn cào. Cậu chậm rãi lại gần, còn Otis thì dùng hàm răng sắc bén cắn xuống một miếng thịt đưa cho cậu, rồi lại ngẩn người nhìn chằm chằm miếng thịt, không biết đang nghĩ gì.

Gấu bắc cực, bị các nhà khoa học cho rằng trí lực có hạn, một lần nữa đem khối thịt kia cắn xé thành hai phần, tình cảnh đẫm máu, nhưng ngoài ý muốn Kiều Thất Tịch lại không sợ hãi.

Cảm ơn mi, Otis, câu này cậu không nói đươc, vì thanh quản của gấu bắc cực khá đơn giản. Dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng nếu muốn biểu đạt cảm xúc yêu thích cũng chỉ có loại làm nũng của gấu bắc cực con kêu với gấu mẹ mà thôi.

Otis cũng từng có thời thơ ấu, đối với loại thanh âm này không xa lạ gì. Nhưng nó không phải là gấu mẹ, hẳn là không rõ vì sao Kiều Thất Tịch lại phát ra loại âm thanh này với mình.

Đây là lần đầu tiên Kiều Thất Tịch ăn thịt hải báo. Cậu nằm sấp xuống, dùng móng vuốt đè lên cắn một miếng thịt, nói sao ta? Thịt hải báo rất thơm, béo ngậy, ngon hơn cá biển gấp một trăm lần.

Cho nên nói nếu có đủ điều kiện, gấu bắc cực sẽ luôn chọn loại động vật có vú như hải báo làm con mồi của chính mình.

Dưới tình huống bất đắc dĩ chúng nó mới chọn cá biển để lấp bụng.

Otis thấy Kiều Thất Tịch bắt đầu ăn cơm, liền xé thêm vài khối thịt đưa cho cậu, rồi dường như xác định chừng đó đã đủ Kiều Thất Tịch ăn no, nó mới bắt đầu chén gọn.

Tốc độ ăn của Otis cũng hung tàn như cách nó đi săn, nhanh vô cùng.

Nó nhanh nhẹn ăn sạch phần thịt nhiều mỡ nhất, mỡ của hải báo sẽ chuyển hóa thành mỡ của nó, trợ giúp nó vượt qua mùa hạ kham khổ.

Thậm chí có đôi khi cả mùa hạ gấu bắc cực đều không ăn cơm.

Kiều Thất Tịch lần đầu tiên tiếp xúc đến loại thịt chứa lượng mỡ nhiều như vậy, nói chứ có chút ngán, nhưng cậu không chần chờ mà tận lực ăn nhiều một chút.

Mặc dù là thế nhưng vẫn còn dư lại một ít.

Otis đã đang rửa sạch móng vuốt vẫn cúi đầu không hề có áp lực ăn luôn phần còn lại của nhóc gấu bắc cực.

Sau một trận bôn ba di chuyển nhọc nhằn, giờ đây trải qua một bữa ăn, cảm giác no nê cùng với sự thoải mái an toàn khiến Kiều Thất Tịch mơ màng buồn ngủ.

Nhưng cậu còn chưa rửa sạch mõm cùng móng vuốt, vì vậy lấy lại tinh thần đi rửa mặt.

Ông anh gấu lớn sớm đã chỉn chu lại bản thân, lúc này quay người nhìn sang quả cầu lông sắp nằm lăn ra tuyết ngủ, do dự một lát rồi thấp giọng kêu một tiếng.

Ngủ ở đây không phải là lựa chọn sáng suốt, mùi máu tươi của hải báo sẽ đưa đến những con gấu bắc cực khác.

Kiều Thất Tịch rốt cuộc tỉnh táo lại. Cậu dùng bàn chân xoa xoa đôi mắt, dù rất buồn ngủ nhưng vẫn đuổi theo Otis.

Trên màn hình máy tính của nhân viên trạm Cứu Trợ, hai mục tiêu được giám sát cùng nhau chầm chậm di chuyển. Nói như vậy, bọn chúng cuối cùng vẫn là tụ lại. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chúng nó sẽ ở cùng nhau trong một khoảng thời gian khá dài.

Mọi người suy đoán thời điểm hai chú gấu này tách ra là vào mùa xuân năm sau, bời vì khi đó Otis bước vào thời kỳ trưởng thành, đối mặt với lần động dục đầu tiên trong đời.

Dựa theo bản năng cùng tập tính, nó sẽ bỏ lại nhóc gấu bắc cực, một mình đi tìm gấu cái đơn thân để thực hiện giao phối.

Nhưng đến lúc đó nhóc gấu bắc cực cũng đã lớn. Từ trong thâm tâm mọi người đều hy vọng trong vòng một năm này, Alexander có thể học được đủ nhiều những kỹ năng sinh tồn từ tiền bối.

Cũng vô cùng cảm ơn Otis trầm ổn và tốt bụng, sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của gấu mẹ, ngoài ý muốn chăm sóc nhóc gấu bắc cực vừa mới mất đi sự bảo vệ từ mẹ mình.

1. [1] Ngũ vị tạp trần – 五味杂陈 – wǔ wèi zá chén (5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập). (Cre: Hoasinhanhca Wordpress)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi