NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Một thân béo ú ăn vạ trên mặt đất, cậu mở to đôi mắt tròn tròn quan sát phản ứng của Otis.

Otis sẽ không đánh gấu con chứ?

Hình như không, đối phương vẫn trưng một bộ mặt ngàn năm bình tĩnh kia, một chút cảm xúc thay đổi ẩn dưới lớp lông xù rất khó để nhận ra. Tuy nhiên, trải qua một quảng thời gian dài làm bạn, Kiều Thất Tịch vẫn có thể dựa vào sự thay đổi ánh sáng nơi mắt để đoán ra tâm tình của đối phương.

Đối mặt việc cậu chơi xấu la lối khóc lóc rồi lăn lộn, cậu đại khái đoán ra Otis có chút bất đắc dĩ.. cùng với đau lòng.

Một bên phát ra những âm thanh trầm thấp trấn an, Otis còn cúi đầu dùng mũi ủi cái mông của cậu, rõ ràng mang ý hy vọng cậu tiếp tục đi.

Chỉ có đi về phía trước mới có thể tìm được đồ ăn.

Ở lại nơi đây chỉ có thể đói càng thêm đói.

Đối với một con gấu bắc cực có lực công kích mạnh mẽ mà nói, dùng lực nhẹ nhàng như vậy thể hiện ra sự dịu dàng nuông chiều có khi còn vượt qua sự chăm sóc bình thường của gấu mẹ dành cho con non.

Trong thế giới tự nhiên có một vài con gấu mẹ tính cách khá nóng nảy, sự kiên nhẫn đối với đám nhóc con cũng có hạn.

Vô hạn cưng chiều dịu dàng chỉ dành cho con non còn đang trong thời kỳ bú sữa. Thay một con gấu mẹ đi đối mặt một con gấu vị thành niên hai tuổi như Kiều Thất Tịch, sớm đã đánh gãy chân.

Nhóc con đáng yêu nặng mấy trăm ký nằm trên đất ăn vạ kêu lên hai tiếng ngao ngao cho có, sau đó kết thúc cơn điên của mình, lồm cồm bò dậy vẫy vẫy lông tiếp tục lên đường.

Không biết qua bao lâu, bọn họ nặng nề mệt mỏi đi tới một bãi ghềnh đá.

Trên bãi đá yên tĩnh lộ ra một vũng nước đọng khá sâu. Nước đọng mặc dù không sạch, lại còn có cặn bùn, nhưng đã thành một vũng nước đọng thế này thì sẽ có cá.

Otis có kinh nghiệm phong phú nên biết được ở đây có cá. Kiều Thất Tịch đương nhiên cũng biết, cậu luôn luôn mong đợi loại địa hình này sẽ xuất hiện.

Nếu không cũng sẽ không đói thành dáng dấp thế này.

Nhóc gấu bắc cực thích sạch sẽ dưới cơn đói cào ruột nhấc đôi chân trắng tinh của mình đi vào vũng nước bùn, lặng yên đi bắt cá.

Otis thì lại đi đến nơi dòng nước chảy siết hơn, nằm giữa những khe đá lớn. Nó có mục tiêu rõ ràng, lẳng lặng nằm trên tảng đá, cúi đầu chờ đợi cơ hội hành động.

Bóng hình to lớn của nó ảnh ngược trên mặt nước, theo gợn sóng dao động, gương mặt nghiêm túc mờ mờ ảo ảo.

Khoảnh khắc đàn cá theo dòng nước chợt lóe lên là một cú ngoạm lớn từ Otis, cắn chặt con mồi, động tác dứt khoát, mau lẹ mười phần.

Gần như trong lúc đó, ở vũng nước cạn Kiều Thất Tịch cũng ngậm lên được một con cá.

Chỉ là cậu không cắn chết nó. Con cá ở trong miệng cậu vẫy đuôi điên cuồng, vô số bùn đất văng tung tóe như mưa..

Chỉ trong chốc lát liền dính đầy toàn bộ cơ thể cậu.

Kiều Thất Tịch cả người đều cứng đờ. Cậu nhắm mắt đực ra ở đó, trong lòng như có hàng ngàn câu chửi thề chạy ngang qua.

Đậu xanh rau muống! Hình - tượng - trắng - trẻo - đẹp - trai - của - ông - đây!

Otis vừa bắt cá xong liền lập tức quay đầu tìm Kiều Thất Tịch, sau đó liền thấy một nhóc gấu từ đầu lưng đến eo mông đều là bùn.

Otis cũng dại ra, cá trong miệng suýt chút nữa rơi vào trong nước. Ây, hẳn là do nó chưa từng gặp qua một Kiều Thất Tịch mặt mày xám xịt, có hơi giật mình.

Một thân bùn do cá quá khó chịu, Kiều Thất Tịch vội vàng mang theo cá trong miệng chạy đến bờ biển, một đầu đâm vào bọt sóng, để nước lạnh mang đi bùn đất trên người mình.

Mà cá cũng bị dày vò chết, vừa vặn ăn được.

Kiều Thất Tịch đói mấy ngày rồi, hiện tại thấy ai cũng có cá liền vui vẻ hưởng thụ thành quả lao động của bản thân.

Chỉ là cậu không nghĩ rằng sau khi mình ăn xong, Otis luôn chờ ở đó mang theo cá đến chổ cậu đút tận miệng.

"!" Như vậy sao được?

Kiều Thất Tịch có thế nào cũng không thể tiếp nhận con cá này. Cậu trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, hất đầu ý bảo Otis ăn đi.

Otis bị từ chối mà không hiểu vì sao. Theo như nó thấy, nhóc gấu hẳn là đang rất đói bụng, một con cá không thể ăn no.

Nhưng mà một người làm gì cũng sấm rền gió cuốn như nó sẽ không tốn quá nhiều thời gian để đi thắc mắc chuyện nhỏ này. Nếu Kiều Thất Tịch không chấp nhận con cá này vậy thì nó liền nhanh chóng hai ba lần ăn sạch, sau đó đi bắt con cá khác.

Nhóc gấu một thân ướt đẫm chăm chú nhìn Otis ở trong dòng nước chảy bắt cá, trong lòng dâng lên cảm giác muốn cười.

Otis nha!

Thật dễ bị lừa mà.

Xúi giục xong xuôi, Kiều Thất Tịch từ trong nước đứng lên, tiếp tục đi thăm dò vũng nước cạn tràn đầy bảo tàng kia.

Ở đó cậu tương đối dễ bắt được đồ ăn.

Khoảng chừng qua năm phút, Otis từ trong dòng nước chảy xiết bắt được một con cá, nhìn qua liền thấy mập hơn con vừa rồi.

Nó đạp lên những hòn đá nhỏ điểm xuyến trên ghềnh nước, bước chân linh hoạt đi đến bên cạnh Kiều Thất Tịch, cúi đầu đem cá đút cho nhóc gấu.

Lần này Kiều Thất Tịch không từ chối nữa, vì cậu cảm thấy nếu còn không nhận thì Otis sẽ vô cùng lo lắng cho mình.

Một con gấu mà ngay cả thức ăn đưa tận miệng đều không ăn, cách cái chết không xa.. Cho nên, cậu phải vui vẻ nhận lấy!

Hơn nữa còn kêu hai tiếng bày tỏ cảm ơn.

Otis dừng một chút, không biết đang suy nghĩ gì mà liếm liếm miệng. Tóm lại, lần sau bắt cá nhỏ thì chính nó ăn, còn lớn một chút mới đưa cho Kiều Thất Tịch.

Cả một buổi chiều hai người đều ở ghềnh đá bắt cá. Sau khi lần lượt ăn hơn mấy chục con, bọn họ mới có cảm giác cái bụng no no.

Kiều Thất Tịch cả một buổi trưa đều là cả người ẩm ướt, haiz, cậu cảm thấy bữa ăn này mặc dù ngon nhưng thật mệt nha. Hiện tại no rồi, cậu đã có thể đi tìm một tảng đá hơi bằng phẳng để nằm phơi bộ lông một chút.

Otis cũng bị ướt người, bộ lông kề sát thân hình cường tráng của nó, toàn thân tản ra cảm giác mạnh mẽ, khác với vóc dáng mập mạp mềm mại của nhóc gấu rất nhiều.

Nó ngồi bên cạnh Kiều Thất Tịch, cúi đầu liếm liếm móng vuốt, lại liếm liếm nhóc gấu bên cạnh.

Rốt cuộc, nó quyết định liếm sạch nhóc gấu rồi mới đi xử lý bản thân.

Dằn vặt lâu như vậy mới được một lần ăn no, Kiều Thất Tịch đã sớm mệt mỏi. Cảm nhận được Otis đang liếm mình, cậu bỏ qua cảm giác xấu hổ, lật bụng đem nơi mềm mại yếu ớt này cũng lộ ra.

Dưới ống kính flycam, nhóc gấu bắc cực chổng vó, bốn cái bàn chân đen tuyền trông đáng yêu vô cùng, mà Otis to con không hề chê bẩn ngậm lấy chúng.

Ây dà, Alexander thật sự là một chú gấu con thích làm nũng lại được cưng chiều hết mực mà. Đủ để cho những chú gấu con khác ghen tị nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi