NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Edit by Rùa Rabu

PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC, VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (4.2)

* * *

Ở vòng Bắc Cực, xung quanh đều một màu trắng xóa, những tảng băng xung quanh cái nào cũng giống cái nào.

Miễn cưỡng có thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng cũng vô bổ.

Kiều Thất Tịch nằm trên mặt băng một lát, cảm thấy bây giờ điều khẩn cấp nhất đó là phải đi săn.

Loại tay mơ như cậu, đi săn phải luyện tập ngay từ bây giờ, nếu không sẽ có khả năng chết đói.

Nghe nói gấu bắc cực trung bình đi săn 20 lần mới có 1 lần thành công. Xác suất này nghe có vẻ hơi "đuối".

Kiều Thất Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua lượng mỡ mình đã tích tụ được khi còn ở trạm Cứu Trợ. Không biết một thân mỡ béo này có thể chống đỡ cậu được mấy ngày không ăn cơm đây?

20 ngày sao?

Kiều Thất Tịch cảm thấy 40 ngày đều dư sức.

Dã ngoại lạnh hơn so với trạm Cứu Trợ, việc đi trên mặt băng cũng rất tiêu tốn thể lực.

Xét thấy vừa rồi có trực thăng đến thăm, động vật xung quanh hẳn là đã đi trốn hết nên cậu có cảm giác thật yên tĩnh.

Nhưng này chỉ là cảm giác tâm lý, trên thực tế, tiếng gió thổi trên mặt băng vẫn rất lớn, còn có âm thanh từ biển truyền đến. Có lẽ đây là loại thanh âm quen thuộc với các loài động vật nơi đây.

Nhưng mà, là một con người, Kiều Thất Tịch sẽ không tự chủ cảm thấy cô độc, bất lực trước loại hoàn cảnh này. Ngoại trừ tuyết vẫn là tuyết, quá khiến người cô đơn.

Không thể tưởng tượng được những gấu bắc cực khác sống như thế nào?

À không, những gấu bắc cực khác sẽ không có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy, chỉ có con người mới rắc rối như thế.

Đây là chuyện không thể thay đổi được.

Kiều Thất Tịch một thân một mình thong thả dọc theo bờ biển đi bộ, thuận tiện cầu nguyện mình có thể gặp được hải cẩu báo[1] nho nhỏ nằm phơi nắng ở trên đường.

Nhưng thực hiển nhiên, việc này yêu cầu nhân phẩm phải rất cao mới được.

Kiều Thất Tịch dọc theo đường đi cũng không gặp được hải cẩu báo phơi nắng. Có lẽ là bởi vì cậu không biết che giấu bản thân, hải cẩu báo đã sớm ngửi được khí vị của gấu bắc cực và trốn mất.

Lui một ngàn bước tới nói, dù có đụng phải hải cẩu báo thì thế nào?

Hải cẩu báo đáng yêu như vậy, là một con gấu mang suy nghĩ của nhân loại, Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân hoàn toàn không có cách nào nhào lên đi cắn chết đối phương ngay từ lần đầu tiên.

Kia cũng quá tàn nhẫn..

Sau khi phân tích đầy đủ lợi và hại, Kiều Thất Tịch cảm thấy chính mình tới gần bờ biển cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt vì cho dù hải cẩu báo nằm đầy trên bờ biển cậu cũng đuổi không kịp.

Bản thân quá "gà" cũng phải can đảm thừa nhận mình đúng là "gà", trực tiếp đối diện thảm đạm "hùng" sinh[2], thì mới có thể đứng lên từ thất bại.

Kiều Thất Tịch lợi dụng khứu giác nhạy bén của chính mình để tìm kiếm động hô hấp[3] trên mặt băng của các loài sinh vật biển nơi đây.

Trên mặt băng cách không xa đất liền sẽ có động hô hấp. Đây là nơi cung cấp đủ lượng oxi cho các loài sinh vật dưới đáy biển. Chúng nó thường sẽ bơi lên hít thở, thuận tiện không để mặt nước kết băng.

Nếu Kiều Thất Tịch có đủ kiên nhẫn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, nói không chắc sẽ không khuyết thiếu cơ hội đi săn.

Chẳng qua các loài sinh vật biển đều rất cảnh giác. Chúng nó sẽ lựa chọn cửa động nào trông có vẻ an toàn để nổi lên hô hấp.

Kiều Thất Tịch nằm cạnh cửa động chờ đợi mười phút, rốt cuộc cũng có con vật nổi lên. Là một con cá voi trắng.

Kiều Thất Tịch ngơ ngác. Chú cá voi trắng với cái đầu tròn vo nhìn thấy cậu sửng sốt cũng sửng sốt theo. Đừng nói săn bắn, hoàn toàn là mờ mịt.

Vẻ ngoài của cá voi trắng vô cùng cute, đáng yêu, tin rằng mọi người đều không xa lạ gì. Cơ hồ mỗi cái công viên thủy cung đều có cá voi trắng. Nó cũng là loài động vật thường có mặt trong các buổi biểu diễn hải dương.

Con này cũng như hải cẩu báo, Kiều Thất Tịch căn bản không thể sinh ra sát tâm được, a, cậu cũng đâu giết nổi nó chứ.

Kiều Thất Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn cá voi trắng đi lên dạo một vòng xong rồi lại lặn xuống, cái đuôi vỗ mặt nước tạo nên một trận bọt biển trắng xóa, sau đó biến mất tăm mất tích.

Kiều Thất Tịch không biết chính cá voi trắng cũng là một trong những con mồi của gấu bắc cực. Gấu bắc cực mới mặc kệ con mồi là cá voi hay cá heo, chỉ cần đói bụng là chén sạch.

Kiều Thất Tịch không biết nằm vùng ở cái động này trong bao lâu, chỉ biết là đến khi cậu mơ màng sắp ngủ thì mới chờ đến một đám cá biển nổi lên.

Hơn nữa, giống cá này cũng không khác lắm so với loại cậu thường ăn.

Kiều Thất Tịch có chút do dự trước khi chuẩn bị lao xuống. Nếu bản thân không bò lên được thì sao đây? Có thể bị chết đuối trong biển hay không?

Tuy rằng nói gấu bắc cực là kiện tướng bơi lội, có thể một lần bơi 90 km nhưng đó là vì người ta là gấu bắc cực nha.

Cơ hội không đợi người (gấu), tuy rằng trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc nhưng Kiều Thất Tịch vẫn lao xuống. Trong khoảnh khắc há mồm cắn lấy con mồi, mắt cậu nhắm chặt, hoàn toàn dựa vào trực giác nhạy bén cùng tốc độ.

Cảm giác đã cắn trúng con mồi, Kiều Thất Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau lần đầu tiên xuống nước, cậu ba chân bốn cẳng nổi lên mặt nước, lao lực bò lên mặt băng, cuối cùng thưởng thức con cá biển mà chính mình đã săn được.

Nhưng mà một con cá chỉ như muối bỏ biển.

Mà cái động hô hấp này đã nhuộm phải mùi máu tanh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có động vật nổi lên nữa.

Kiều Thất Tịch liếm liếm miệng cùng móng vuốt, có chút mất mát quay người hướng đất liền đi tìm động thở khác.

Mùa hạ sắp tới, mặt biển bắt đầu tan băng, đại đa số các sinh vật biển sẽ dần dần không cần dựa vào động thở để cung cấp oxi nữa. Khi đó, chúng nó sẽ rời khỏi khu vực bờ biển này.

Nhưng đại dương cũng vô cùng nguy hiểm. Rất nhiều sinh vật vẫn thích nằm dưới mặt băng nên Kiều Thất Tịch cũng không phải không có cơ hội lấp đầy bụng bằng động thở.

Nhưng nếu cậu vẫn luôn không khắc phục được tư tưởng nhân loại của bản thân, đi săn hải cẩu báo cùng cá voi trắng, chỉ dựa vào cá biển hoàn toàn để sinh tồn là không hiện thực.

Sau vài cái động thở, Kiều Thất Tịch khó khăn ăn được lửng dạ, cả người mệt mỏi. Cậu bắt đầu cảm nhận được cực khổ khi sống trong hoang dã.

Kiều Thất Tịch tìm được nơi thích hợp để nghỉ ngơi liền nằm phịch xuống, trong lòng nghĩ đến Otis. Không biết hiện tại Otis thế nào?

Nó đã quen trở lại với cuộc sống hoang dã hay chưa?

Hẳn là đã quen rồi. Vì vốn dĩ nó chính là một con gấu bắc cực hoang dại lớn lên trong môi trường tự nhiên mà.

Hâm mộ thật.

* * *

[1] Hải cẩu báo, hay còn được gọi báo biển, là một chi thuộc họ "Hải cẩu thật sự" (hay còn gọi là "Hải cẩu không vành tai). Họ Hải cẩu này khác với Sư tử biển và Hải cẩu lông, tứ chi không thể nâng cơ thể lên được nên cần phải lết khi di chuyển trên đất liền

[2] Hùng sinh: Tác giả chơi chữ với từ" nhân sinh ", hùng là từ hán việt mang nghĩa" con gấu"

[3] Mình không tìm được thông tin về những động thở (hô hấp) này trên mạng. Tuy nhiên, dựa theo kiến thức mình đã từng nghe thấy trước đây thì các bạn có thể hiểu được rằng, lượng oxi có trong nước có một phần lớn là từ không khí. Khi mặt biển kết băng thì sẽ ngăn cách con đường cung cấp oxi này dẫn đến lượng oxi dưới nước ngày càng ít. Chính vì vậy, các loại sinh vật biển cần phải ngoi lên mặt nước qua những động thở như vậy để có đủ lượng oxi cho bản thân. Những động thở này không hề nhỏ nhé, không phải loại mà mọi người thường hay đục trên sông băng để câu cá đâu nha, đủ lớn để gấu bắc cực lao xuống, cá voi trắng ngoi lên để thở luôn đấy =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi