NGƯỜI TÌNH THẦN BÍ

Thương Phù lái xe xuống núi, suốt chặng đường vắng vẻ, cô lái rất nhanh, nhìn từ xa như một con chuồn chuồn đỏ thoắt ẩn, thoắt hiện.

Khi sắp hết đoạn đường núi, đi vòng ra đường quốc lộ, Thương Phù nhìn qua gương chiếu hậu thấy không có xe nào đi cùng chiều nên không giảm tốc độ, mạnh dạn đánh tay lái.

Đúng lúc này, có một chiếc xe đi ngược chiều lao tới, hai xe sắp sửa tông thẳng vào nhau.

Thương Phù hốt hoảng, lập tức dẫm phanh, đồng thời đánh tay lái để tránh đối phương. Cô nàng sợ nhắm chặt mắt, toi đời rồi!

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai xe hoảng hồn bẻ lái một trái một phải chệch khỏi làn đường, tiếng phanh xe vang lên chói tai.

Hai xe dừng sát nhau, chỉ chút nữa thôi là hai xe, hai mạng người rồi.

Một giây.

Hai giây.

Thương Phù nhắm chặt mắt, đôi môi tái nhợt, tim đập như trống dồn, hai chân run lẩy bẩy. Ôi chúa ơi!

Người đối diện cũng chưa kịp hoàn hồn, há miệng thở hổn hển, anh ta cũng không ngờ lại có xe đi vòng ra như vậy.

Thương Phù lấy lại bình tĩnh, mở cửa xe, chửi như tát nước vào mặt người đàn ông đang ngơ ngẩn đối diện: “Mẹ kiếp, mày muốn đi ngược chiều để đùa với Diêm Vương à? Muốn xuống âm phủ sớm tính debut idol ở vị trí center chắc? Có cần bà đây đốt thêm cho tí tiền xuống đó đi cửa VIP không? Không muốn ở trần thế nữa thì chúc cưng xuống địa ngục vui vẻ! À nhớ uống thêm hai chén canh Mạnh Bà đi cho quên hết tội nghiệt, nếu không lỡ đầu thai làm súc sinh lại cứ tưởng mình là người!”

Thương Phù càng chửi càng tức, nhớ lại phen hú vía ban nãy mà rùng mình, cô nàng đi đến cạnh xe đối phương, đá hai phát vào lốp xe, nói tiếp: “Bà đây lảm nhảm gì với súc sinh thế không biết!”

Cô ấy giận dữ quay lưng bỏ đi.

Khương Dao không để ý nhiều chuyện mình bỗng dưng ngất xỉu, nhưng Đông Phù lại tỏ ra rất lo lắng.

Buổi chiều, cô chuẩn bị vào phòng vẽ làm việc thì Đông Phù đã xuất hiện trước cửa, chặn cô lại.

Cô lập tức hiểu ý anh ta.

“Hôm nay cô nên nghỉ ngơi.” Anh ta nói.

Quả nhiên.

Khương Dao nhìn ánh mắt ôn hòa nhưng kiên quyết của anh ta, cuối cùng đành thở dài: “Được rồi.”

Cô đã ngủ đến giữa trưa rồi, giờ không buồn ngủ nữa. Khương Dao dạo quanh biệt thự một vòng.

Mười lăm phút sau, trong vườn hoa vang lên giọng “lửa cháy” của đàn ông—

“Cướp địa chủ!”

“Tôi theo!”

“Gấp đôi!”

“Không gấp đôi!”

“Bài của anh đẹp thế!”

Đông Phù vừa tới vườn hoa, đã thấy cảnh Khương Dao và hai anh chàng vệ sĩ ngồi quây tròn với nhau, trên tay cầm bài tú lơ khơ, tiếng chia bài soạt soạt…

Đây là tiếng chia bài của điện thoại.

Anh ta mỉm cười. Thần cấm đánh bạc.

Đông Phù liếc Khương Dao, trước bụi hoa hồng xanh tươi, rậm rạp có một cái bóng lúc ẩn lúc hiện – nhạt nhòa, trong suốt, không trọng lượng.

Đồng tử của anh ta co mạnh.

Một bóng dáng cao lớn, vĩ đại đứng bên cạnh Khương Dao, người đó giơ tay và bắn ra một vài tia sáng nhạt màu mà người thường không thể nhìn thấy được.

Rồi đột ngột biến mất.

Thần không có hình dạng.

Đông Phù đứng sững sờ tại chỗ. Bọn họ đã nghĩ rất nhiều cách, làm rất nhiều việc nhưng không thể giúp thần lấy lại được hình dạng.

Khương Dao mới chỉ đến đây chưa đầy một tuần…

Đánh thêm ba ván nữa, Đông Phù vẫn đứng như cọc gỗ ở phía sau Khương Dao.

Khương Dao cảm thấy hơi áp lực, nghiêng đầu bảo: “Tôi chơi xong sẽ đi nghỉ ngay.”

Dù gì hôm nay cũng khá may mắn, cô chưa muốn dừng tay lại đâu. Mà hình như trong hợp đồng cũng không quy định cấm đánh bài tú lơ khơ thì phải?

Đông Phù sực tỉnh, nhìn Khương Dao bằng ánh mắt phức tạp.

Khương Dao bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô thử hỏi: “Anh muốn chơi cùng không?”

Đông Phù nhanh chóng lắc đầu.

Khương Dao thở phào một hơi.

Cuối cùng ba người đánh bài cả buổi chiều, hai anh vệ sĩ thua thảm đến mức nghi ngờ cuộc đời.

Khương Dao ra vẻ lạnh nhạt, khiêm tốn nói: “Hôm nay số đỏ nên may mắn chút thôi, ngày mai là đến lượt hai anh ấy mà.”

Lúc về phòng ngủ, cô cười sằng sặc, xem đi xem lại thông báo trên tài khoản.

Khương Dao mở sổ tay ra: Thứ bảy xuống núi mua xổ số.

Và chìm vào mộng đẹp với nụ cười mãn nguyện bên môi.

Bốn giờ sáng, Khương Dao chợt tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, vào nhà vệ sinh, sau đó lơ ngơ đến bên giường, định uống ngụm nước.

Trên lầu có tiếng động.

Khương Dao sửng sốt, tỉnh táo lại mấy phần.

Cô tập trung lắng nghe, căn biệt thự lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ.

Cô nhức đầu, chui vào trong ổ chăn ấm áp. Có lẽ là cô nghe nhầm rồi, giờ này chắc người trên lầu cũng đang ngủ.

Cô nhắm mắt lại, nhịp thở cũng dần đều hơn.

Bỗng tiếng nhạc vang lên – là tiếng nhạc mở đầu của bản tin thời sự.

“Xin chào quý vị khán giả, chúc quý vị một buổi tối tốt lành.”

“Buổi tối tốt lành.”

“Hôm nay chúng tôi sẽ…”

Đúng là tiếng của bản tin thời sự, không người Trung Quốc nào có thể nghe nhầm.

Khương Dao nhìn đồng hồ trước mặt, mới bốn giờ năm phút.

Bốn giờ sáng dậy xem thời sự? Trên mặt Khương Dao đầy dấu chấm hỏi. Người già hay mất ngủ nhưng cũng không đến mức như này chứ…

Tiếng bản tin vang lên ngắt quãng.

Nói thật thì tiếng cũng không lớn lắm, nhưng từng có lần mẹ cô không biết nghe được ở đâu rằng: Nếu muốn con mình đỗ vào đại học thì ngày nào cũng phải xem bản tin thời sự, càng sớm càng tốt. Nên vừa mới bước chân vào cánh cổng cấp 3, cô đã bị bắt xem cho đến hết đời học sinh, không bỏ một ngày nào- dù bỏ lỡ cũng phải xem bù lại.

Do đó tiếng nhạc của bản tin thời sự, từ cách nói, âm điệu, mọi thứ trở nên quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn nữa. Cô chỉ nghe được loáng thoáng nội dung nên không nén nổi tò mò, đoán già đoán non xem đang nói đến vấn đề gì.

Điên mất.

Khương Dao càng đoán càng tỉnh, hai mắt sáng lập loè, không còn chút buồn ngủ nào. Cô không nhịn được cầm điện thoại mở bản tin thời sự ra xem cùng.

Giọng của biên tập viên vang lên đều đều, thật đúng là một đêm kì quặc.

Ba tiếng sau, Khương Dao vừa nghe thời sự vừa chào Đông Phù: “Chào buổi sáng.”

Đông Phù liếc nhìn di động của cô, đáp: “Buổi sáng tốt lành. Tối qua cô ngủ ngon chứ?”

Khương Dao ngừng một chút, bèn đáp: “Cũng tạm, dù sao cũng ngủ đủ tám tiếng.”

Khương Dao đi vào phòng vẽ tranh, Đông Phù theo sau lưng cô.

Khương Dao nhìn anh ta, dùng ánh mắt ý hỏi anh ta có chuyện gì à, Đông Phù nói: “Vì lí do sức khỏe của cô nên cô không ngại việc tôi theo sau cô hai ngày chứ?”

Tuy đây là câu hỏi nhưng anh ta đã đứng thẳng tắp ở trước cửa, mỉm cười nhìn cô.

“Không ngại.” Đông Phù là ông chủ bên A với mức lương mười triệu tệ, cho dù anh ta yêu cầu giám sát 24/24 cũng được.

Năm giờ chiều, Khương Dao hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay. Phác họa đã xong một nửa, tầm tuần sau là có thể hoàn thiện được rồi. Cô chưa từng vẽ bức tranh lớn đến vậy nên cứ cảm thấy hơi chột dạ. Thế nhưng nhìn bản phác thảo hẳn cô có thể hoàn thành được nó.

“Vất vả rồi.” Đông Phù thấy cô cũng không có biểu hiện gì lạ, anh ta cũng có vẻ an tâm: “Cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị bữa tối.”

Khương Dao thu dọn gọn gàng các cọ vẽ, cố ý kiểm tra tấm ảnh, lại cố tình bỏ tấm ảnh vào trong hộp gỗ chuyên dụng, lúc này cô mới ra khỏi phòng vẽ.

Nhưng cô vừa ra khỏi cửa bỗng đứng khựng lại.

Cửa phòng vẽ đối diện với cầu thang lên tầng hai, cầu thang trên tầng hai không trang trí gì đặc biệt, bởi vậy cho dù nhìn từ trên xuống dưới hay nhìn từ dưới lên trên đều có thể quan sát hết rõ ràng mọi thứ.

Khương Dao nghĩ mình hoa mắt rồi.

Cô vừa thấy một góc áo trắng thoáng biến mất ở khúc quẹo trên tầng hai ư?

Cô đang đi lên tầng hai, đứng ở dưới bậc nhìn thẳng lên trên. Từ bên này hướng lên là khu vực cấm trên tầng ba, mà góc áo cô vừa thấy biến mất ở khúc quẹo từ tầng hai lên tầng ba.

Nhưng ở chỗ này không thể nào chỉ thấy mỗi góc áo. Nếu thật sự có người đi lên thì cô hẳn phải thấy dáng người hoặc ít nhất là cả đôi chân.

Thế mà cô chỉ thấy một mảnh trắng thoáng qua, nhẹ nhàng bay lơ lửng, còn hơi phát sáng nữa.

Khương Dao nhăn mặt, tin chắc mình mới thấy gì đó, nhưng lại không rõ đó là thật hay chỉ là ảo ảnh.

“Cô đang nhìn gì vậy?”

Giọng Đông Phù bỗng vang lên.

“À, tôi…” Lời thốt ra nghẹn ở cổ, Khương Dao mở to mắt nhìn Đông Phù gần trong gang tấc.

Cô vừa nghe tiếng, đoán người đang đứng trong đại sảnh, thế quái nào thoắt cái đã đứng bên cạnh cô rồi!

Lồng ngực của cô dao động kịch liệt, Khương Dao run rẩy hỏi: “Anh…”

“Có chuyện gì vậy?” Đông Phù thân thiện nhìn cô.

“Anh, anh mới từ đâu lại đây?”

“Từ trên tầng.” Anh ta bước xuống cầu thang, nói tiếp: “Gọi cô mấy lần mà cô không đáp.” Chân Đông Phù dài, đi hai ba bước đã đến bên cạnh cô, “Tôi lo cô có xảy ra việc gì, cho nên…”

“À à…” Khương Dao chưa hết kinh hãi, thở hắt ra mấy hơi: “Làm tôi sợ muốn chết…”

“Thành thật xin lỗi.”

Khương Dao lắc đầu: “Không sao, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

Dự báo thời tiết bảo ngày hôm nay trời mưa to. Cả ngày âm u, đến sáu giờ tối mưa mới bắt đầu nặng hạt. Trên núi chỉ cần có mưa thôi nhiệt độ sẽ giảm, gió thổi mạnh, cây cối trong vườn bị thổi nghiêng ngả.

Khương Dao lẩm bẩm khi đóng cửa sổ: “Đêm nay chắc là có sấm nữa đây…”

Vừa dứt lời, chân trời lóe lên tia chớp, hai giây sau một tiếng sấm rền vang lên.

Khương Dao buồn bực, khẽ mắng một câu: “Mùa mưa thật phiền phức!”

Tháng bảy ở thành phố C đương vào mùa mưa, trời mưa không ngớt, mưa tạnh cũng đã hơn nửa đêm. Ở trong phố, Khương Dao ít nghe thấy tiếng sấm, nhưng giờ đang ở trên núi, lần nào có mưa là lần đó có sấm.

Cứ mỗi lần sấm kêu là Khương Dao mất ngủ.

Còn chuẩn hơn bà dì đến.

Khương Dao buông rèm cửa xuống, đeo tai nghe chống ồn rồi tìm một bản nhạc để giúp mình ngủ ngon. Cô đeo bịt mắt, trùm kín chăn và đi ngủ.

Mới đầu chưa ngủ ngay được, Khương Dao tự giác không làm gì vô bổ, chỉ thả hồn theo âm nhạc. Dần dà, cô mơ màng, tiếng sấm tựa như cách cô rất xa, có một thứ gì đó ấm áp bao phủ lấy cô.

Cô mở mắt, đập vào mắt là một luồng sáng ấm áp, bay lửng lơ cạnh cô, trông nó giống một thứ gì đó mềm mại nhưng cô không biết nên tả thế nào. Thứ này có lẽ không thuộc về thế giới này, rất nhẹ, mềm mỏng, như có như không có độ ấm, phảng phất như không hề tồn tại, như hòa vào người cô, cực kì vi diệu, làm người ta quyến luyến.

Khương Dao không biết luồng ánh sáng này đến từ đâu, khắp bốn phía xung quanh đều sáng, hình như cô chìm trong luồng sáng này rồi.

Khương Dao không rõ bản thân có tỉnh táo thật không, cô trợn mắt nhưng trong đầu trống rỗng— cô không sợ hãi, không nghi ngờ, như hết thảy mọi chuyện là lẽ hiển nhiên.

Cô nghe thấy bản thân hết sức bình tĩnh nói: “Tôi sợ sét đánh.” Cô chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, tựa như nội tâm một màu trắng xoá, không niềm vui, không nỗi buồn, đối mặt trực tiếp với nỗi sợ của chính mình.

“Vì lúc nào cảm thấy đau đớn là mẹ lại đập cửa. Tiếng cửa sắt kêu uỳnh uỳnh rất giống tiếng sét đánh.” Cô nghe thấy mình nói vậy.

Ý thức của Khương Dao bỗng trở nên hỗn loạn. Chuyện này là sao?

Là do nguyên nhân này chăng?

Cô mờ mịt, không có chút cảm giác nào.

Bất chợt có một bàn tay to, ngón tay thon dài, trắng trẻo mang theo ánh sáng ấm áp vươn tới, đặt lên đỉnh đầu cô.

Khương Dao được trấn an ngay lập tức.

Tất thảy tình cảm trên thế gian lại lần nữa lấp đầy trái tim cô, phong phú, ấm áp và an toàn. Cô từ vùng sáng vô biên dần trở về thế giới thực, ánh sáng dần biến mất, Khương Dao bình yên say giấc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi