NGƯỜI TÌNH THAY THẾ CỦA BÁ TỔNG MỘT ĐỜI VỢ

Edit: Cháo

30.

Cái tên Alpha Chẩm Lập Phong này, với người ngoài thì luôn tỏ ra kiên cường rắn rỏi, từ lúc còn nhỏ anh đã lăn lộn bên ngoài kiếm kế sinh nhai, từ một kẻ không có xu nào đã góp nhặt đủ vốn để kinh doanh, từ gánh hàng rong đến quán ăn vặt, từ kẻ ngày ngày cướp ghế với người lang thang ở công viên, đến so tài đấu trí với cò nhà bất lương, Chẩm Lập Phong trèo lên từ đáy xã hội, gặp qua đủ loại người đủ loại chuyện nhiều đến đáng sợ.

Nhưng cũng chính một Alpha cao lớn như thế, ở trước mặt Vệ Tiểu Thảo lại là một túi khóc, không có chuyện gì cứ thích khóc sướt mướt.

Lúc mới ở bên nhau, Vệ Tiểu Thảo còn lo lắng một Beta như cậu mà ở cùng Alpha so ra có kém quá không, không chịu khổ được làm người ta ghét bỏ.

Kết quả có ai ngờ, người không chịu nổi uất ức không phải Vệ Tiểu Thảo cậu, mà là cái tên kiên cường rắn rỏi Chẩm Lập Phong kia.
Chẩm Lập Phong thật sự rất thích làm nũng.

Rõ ràng anh chịu khổ chịu nhọc được, ban ngày chui trong nhà bếp bị khói hun lửa cháy mà vẫn có thể làm được mười mấy giờ công, vậy mà buổi tối về với căn phòng trọ đến lò sưởi cũng không có của bọn họ, anh còn làm bộ đáng thương chui trong chiếc chăn bông được phơi nắng đến xù cả bông ôm chặt lấy Vệ Tiểu Thảo không buông tay, nước mắt ầng ậc đòi người ta thổi lên chỗ bị dầu sôi bắn lên khi làm thức ăn.

“Suýt nữa thì rộp lên rồi, đau quá đi.”

Cái dáng vẻ tủi hờn đó của anh, nói ra người khác lại bảo gặp quỷ, nhưng Vệ Tiểu Thảo thì xót anh vô cùng, chiêu sở trường này của Chẩm Lập Phong, mỗi lần đều được bé con ôm hôn dỗ dành.

Những lúc Vệ Tiểu Thảo đau lòng cho anh, cậu sẽ coi anh thành một con cún con chưa dứt sữa, chỉ thiếu điều nâng giữ trong lòng bàn tay.

Chẩm Lập Phong ôm chặt lấy tay người ta, dáng vẻ làm bộ làm tịch kia có ba phần là giả nhưng nhiều hơn đó là bảy phần sợ hãi.

Nhưng lúc Vệ Tiểu Thảo không còn thương anh nữa, cho dù anh có khóc đến ngất phải vào viện thì bé con của anh vẫn cố chấp muốn kiện ly hôn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho anh.

Người trong lòng vừa kiên cường lại mềm yếu, khiến lồng ngực anh nóng ran.

Nước mắt Chẩm Lập Phong rơi lên áo sơ mi của Vệ Tiểu Thảo, như hóa thành sao băng mang theo lời cầu nguyện của anh mà biến mất.

Dù lý do trở về có hoang đường vô lý thế nào cũng không sao.

Muốn lừa anh muốn trả thù anh cũng được.

Anh chỉ xin em đừng rời khỏi anh lần nữa thôi.

Van xin em đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi