NGƯỜI TÌNH THỰC NGHIỆM - QUYỂN 1

Người dịch: Fu

Beta: Bạch Long aka Tĩnh Long Các

Sáng sớm hôm nay, ăn xong bữa sáng, sau khi đưa Nhĩ Triết ra cửa, tôi tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ở nhà học những thứ giáo viên dạy. Đợi giáo viên đi rồi cùng A Nhị và bác Trần sắp xếp ngăn nắp trong nhà. Bởi vì trong nhà có mở máy sưởi nên cho dù mùa xuân thì thời tiết còn vẫn rất lạnh. Quét dọn xong thì mồ hôi đã chảy khắp người, tôi gấp gáp chạy đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến ăn bữa trưa ngon ngon.

Bác sĩ nói tôi gần đây hoạt động phục hồi của tôi đặc biệt thuận lợi, có thể vì thường xuyên giúp A Nhị quét dọn nhà cửa, mỗi ngày đều có một tiếng đồng hồ ngồi xổm dưới đất, đem vải lau từ trong phòng chà đến ngoài phòng, đem mấy hạt bụi nhỏ trong góc đều làm sạch sẽ, A Nhị nói như vậy mới không có gián và chuột xuất hiện.

Tuy tôi cũng là chuột, nhưng A Nhị nói là loại chuột sẽ cắn người, rất hung dữ, nên tôi cũng không hi vọng ở chung với chúng lắm. Còn với gián, lúc trước đã không thích, sau khi trở thành người rồi tôi càng đặc biệt ghét loại sinh vật này, bởi vì A Nhị nói thức ăn gián bò qua thì không thể ăn, vì thế nên tôi quét dọn đặc biệt cần cù nhanh lẹ.

Ăn trưa xong tôi thích ngủ một chút, chỉ là vì hôm nay lúc muốn đi ngủ, tôi phát hiện trên cành cây ngoài ban công có thêm một con dài dài mắt nhỏ nhỏ le lưỡi nhìn tôi.

Tôi chỉ nhìn thấy nó qua một lần trên tivi, tuy biết rõ bây giờ có cơ thể người nhưng bản năng sợ rắn vẫn không thay đổi, chuột nhìn thấy rắn có phản ứng gì thì tôi có phản ứng đó. Tôi cứng đơ ở chỗ cũ, nhúc cũng không dám nhúc, nhìn nó từ trên cành cây trượt xuống, sau đó ở ban công xoay một vòng rồi thuận theo khe hở ở cửa sổ bò vào.

Tôi ngơ ngác nhìn nó bò vào trong phòng, sau đó trốn vào trong chăn bên chân tôi, không có động tĩnh.

“A Nhị……” Woa woa! Tôi sợ quá!

Không dám thở lớn tiếng, cũng không dám nhúc nhích, nằm cứng trên giường rất nhỏ rất nhỏ tiếng gọi, sợ không cẩn thận chọc giận nó, nó liền một miếng nuốt tôi vào bụng.

“A Nhị……” Nhịn lâu lắm rồi, mới lại gọi thêm một tiếng, nhưng A Nhị ở dưới lầu căn bản là không nghe thấy. Nước mắt cuối cùng không chịu được chảy xuống không ngừng, tôi ngốc ngốc cứng đơ tại chỗ không biết nên làm thế nào, cơ thể cứ không dám nhúc nhích, mệt quá, cả người run đến ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, tôi bắt đầu cảm giác trước mắt xuất hiện nhiều đốm đen, sau khi cả người bị mồ hôi hột làm ướt hết. A Nhị cuối cùng cũng đến gọi tôi dậy ăn bữa chiều, mở cửa ra thấy bộ dạng của tôi, ngớ ra một hồi, sau đó kinh hoàng chạy đến bên tôi.

“Sao rồi?Chỗ nào không khỏe?”

Tôi vất vả đưa tay kéo lấy tay của A Nhị, sau khi la lên một tiếng có rắn, cuối cùng khống chế không được ý thức của mình ngất xỉu luôn.

***

“Là rắn không có độc, có thể là vì lúc ngủ đông bị quấy nhiễu nên tìm nơi ấm áp trú đông trở lại. Kết quả là bò vào trong chăn của tiểu thiếu gia mới làm người bị dọa sợ đến vậy.”

“Nhưng trong nhà mở lò sưởi, cửa sổ đều đóng không phải sao?”

“Cái này, lúc quét dọn đều mở ra một lát, làm sạch một chút khe cửa, sẵn tiện thông thông gió để không khí trong nhà lưu thông một tí. Có thể là tôi không để ý, làm tiểu thiếu gia sợ rồi.” A Nhị tự trách, tiểu thiếu gia lần này thật sự bị dọa không nhẹ, cho dù bây giờ đã yên ổn nằm trên giường nhưng tay chân vẫn còn lạnh lạnh chưa ấm lên được. Nghĩ đến trước khi cô ấy vào, cơ thể ốm yếu đó đều duy trì cùng một tư thế cầu cứu, cô ấy liền cảm thấy đau lòng.

“Không liên quan đến cô, cô cũng không biết sẽ có chuyện đúng lúc như vậy. Sau này chú ý một chút thì được rồi. Cũng may là không phải rắn độc, vả lại còn để Nhĩ Bạch nhìn thấy nó bò vào, nếu không trong tình trạng không biết gì mà nằm vào trong, chân lỡ đè trúng thì bây giờ Nhĩ Bạch gặp nguy hiểm rồi.”

Vương Nhĩ Triết đau lòng hôn một cái lên trán Nhĩ Bạch. Xúc cảm lạnh lạnh làm cho tim anh ta nhói cả lên. Lúc trước cậu ta một mình đối mặt với nhiều sự việc kinh khủng mà còn kiên trì lâu vậy, thật sự dọa sợ cậu ta rồi. Cảm giác cầu cứu không không có ai nghe nhất định không dễ chịu, lúc đó sao anh ta không ở cạnh cậu ta chứ?

Sống chung với nhau từng ngày từng ngày, sự thật thà với tự nhiên của Nhĩ Bạch làm anh ta từ từ cảm giác được tim của mình thật sự đã vùi sâu vào trong người của Nhĩ Bạch. Không kể Nhĩ Bạch chịu tổn thương bao lớn, anh ta cũng hận không được dùng thân để chịu thay, trong lòng rất giận sao lúc đó mình không ở cạnh Nhĩ Bạch?

Đây cũng là nguyên nhân Nhĩ Triết nói với Nhĩ Sâm vì sao anh ta muốn bỏ công việc xuống một thời gian để ở bên Nhĩ Bạch đàng hoàng cho đến khi anh ấy không còn lo lắng nữa, cho dù ngày đó là già cả tóc trắng cũng không sao. Chỉ là……anh ta biết Nhĩ Bạch thích anh ấy, nhưng cậu ta có hiểu ý nghĩa của việc thích đến thiên trường địa cửu không?

“Tôi đã kiểm tra xung quanh nhà rồi, bởi vì nơi này hơi gần với khu núi nên loại bò sát này cũng hơi nhiều.  Nếu không phải xảy ra việc này thì tôi cũng không biết được thì ra trong bụi cây cạnh nhà xe của chúng ta có một ổ thằn lằn.”

“Tôi nghĩ sau này cách một quãng thời gian thì kiểm tra một lần nhưng đừng làm hại mấy động vật đó.”

“Tôi biết rồi.”

Bác Trần mới nói xong, người trên giường cuối cùng cũng phát ra tiếng, mí mắt dài dài nhúc nhích vài cái mới mở đôi mắt đen ra. Vừa nhìn thấy Vương Nhĩ Triết ngồi một bên lập tức nhanh như chớp ào qua đó, cơ thể vốn dĩ ướt đẫm mồ hôi, lúc Vương Nhĩ Triết về đã giúp cậu ta tắm rửa thay áo mới nên trên người có mùi hương nhè nhẹ, bế lên nhỏ nhỏ mềm mềm làm người ta không nỡ buông tay ra.

“Nhĩ Triết, có rắn.”

“Anh biết, làm em hết hồn rồi, rắn đã đem đến trong núi thả sống rồi, sẽ không quay lại nữa đâu. Không cần sợ, thật ra rắn vốn không đáng sợ, chỉ cần em không bắt nạt nó thì nó sẽ không cắn em đâu. Hôm nay em làm rất tốt, vì em không nhúc nhích nên nó cũng không cắn em.”

Sụt sịt cái mũi bị nghẹt, đôi mắt to long lanh ướt nước còn đang nhìn anh ta đầy nét đáng thương, mở cái miệng nhỏ nửa buổi trời nói không ra một câu, rõ ràng là còn đang trong cơn sợ hãi. Cái đầu hạt dưa nhỏ nhỏ vẫn không cách nào sử dụng, y hệt như động vật nhỏ mới ra đời vậy, chỉ có thể ỷ lại dính vào người anh ta để bình định lại tâm trạng.

Chỉ là……bộ dạng đáng yêu của cậu ta làm anh ta không chỉ muốn hôn hôn thôi, mà còn muốn làm những việc mà cái miệng nhỏ đó hay nói là ”giao phối” với cậu ta.

Anh ta có chút hiếu kì cậu nhóc nhỏ này có một đống thứ đều không biết nhưng lại biết loại đại sự ẩn mật nối dõi tông đường này. Anh ta còn nhớ lúc đó anh ta nghe thấy thì cả người ngay cả lời nói cũng nói không rõ, đã biết phải “giao phối” với người mình thích, trong lòng kích động biết bao, gần như làm anh ta muốn bắt hết những người từng nói chuyện qua với Nhĩ Bạch lại hỏi cho rõ. Sao có thể nói những chuyện này với một đứa trẻ mới bắt đầu nhận biết thế giới này, cho dù cơ thể của cậu ta đã phát dục trưởng thành đi nữa cũng không thể.

Nhưng cuối cùng anh ta cũng không mở miệng hỏi là ai nói với cậu ta. Nhĩ Triết có chút sợ hãi là một khi anh ta nhắc đến, đến lúc đó thì không chỉ là việc giải thích rõ ràng, nói không chừng còn …………, mới chỉ nghĩ đến gương mặt nhỏ hồn nhiên không hề che giấu tình ý của mình nói mấy chuyện riêng tư này với anh ta, thì anh ta cảm thấy tim không thể khống chế được mà tăng tốc nhịp đập.

Nhưng cậu nhóc nhỏ đó luôn không biết tâm tư của anh ta, còn luôn thích cọ lung tung trên người anh ta, lúc ngủ cũng nhất định phải bắt anh ta ôm lấy ngủ. Hơn nửa năm qua nhẫn nại, anh ta cũng cảm thấy rồi sẽ có một ngày bản thân không tránh khỏi trở thành Liễu Hạ Huệ đời mới. Mĩ sắc trước mặt mà tim không động.

Hôn lấy gương mặt thơm thơm của cậu ta, quyết định bế người đó xuống ăn cơm tối trước. Nhóc nhỏ trước giờ thấy đồ ăn là có tinh thần nhất, nói không chừng có thể làm cậu ta tạm thời quên đi sự kinh sợ gặp phải vừa rồi.

***

Sau khi ăn xong cơm tối, tinh thần cuối cùng cũng hồi phục lại một chút. Đặc biệt là Nhĩ Triết lâu rồi không giống bây giờ, cho tôi ngồi trên người anh ấy một miếng một miếng đút tôi ăn cơm, trong lòng vui phơi phới, việc ngủ trưa bị rắn dọa hình như quên đến nơi cách xa mười vạn tám ngàn dặm rồi.

Sau khi đem câu chuyện của buổi trưa nói lại một lần với mọi người, tôi lặp một kết luận.

“Có phải em quên quét dọn sân nhà nên rắn mới vào ở nhà chúng ta không?” Không quét dọn trong nhà, chuột gián sẽ vào ở trong nhà chúng tôi. Vậy có phải không quét dọn sân nhà, rắn sẽ vào trong sân không?

Kết quả tất cả mọi người “Phụt!” một tiếng rất to, anh Nhĩ Sâm còn phun nước ra, làm cho cả bàn đều dính ướt, may mà trái cây sau bữa cơm đều ăn sạch rồi, không thì Nhĩ Triết nhất định không cho tôi ăn nước miếng của anh Nhĩ Sâm.

“Không phải như vậy đâu, rắn sẽ chạy vào nhà chúng ta vì rắn sợ lạnh giống em vậy. Nó sẽ tìm nơi ấm áp để ngủ, đem khí hậu lạnh lạnh cùng ngủ qua luôn rồi mới tỉnh dậy. Ở đây nơi ấm áp nhất chính là nhà của chúng ta nên nó chạy vào nhà chúng ta để giữ ấm.”

Thì ra là vậy. ”Rắn lợi hại quá, có thể đem khí hậu lạnh lạnh cùng ngủ qua luôn. Vậy em cũng có thể đem khí hậu lạnh lạnh cùng ngủ qua luôn. Như vậy lúc tỉnh dậy thì là ánh mặt trời ấm áp rọi trên không trung, cảm giác tốt biết mấy!”

“Em thật sự muốn đem ngày lạnh lạnh cùng ngủ qua luôn à?”

Tôi gật gật đầu, như vậy không tốt sao?

“Nhưng như vậy thì không cách nào qua lễ giáng sinh, cũng không cách nào qua Tết, không ăn được bánh tổ em thích nhất, cũng không có lễ tình nhân có thể tặng chocolate, còn có……”

“Không có nữa, không có nữa, em không muốn ngủ nữa, em muốn cùng Nhĩ Triết qua lễ giáng sinh, cũng muốn qua Tết, lễ tình nhân, còn muốn ăn bánh tổ với chocolate……vả lại lâu như vậy không thấy Nhĩ Triết, trong lòng sẽ đau đau.” Sau này nghĩ lại quả thật không được lắm, nếu thật sự ngủ qua luôn, vậy thì sẽ có rất nhiều rất nhiều ngày không nhìn thấy mặt mặt của Nhĩ Triết, không nghe thấy giọng nói của Nhĩ Triết, cũng không ngửi thấy mùi vị của Nhĩ Triết. Vả lại thức ăn ngon toàn bộ không thấy nữa. không được không được, tôi thà qua mấy ngày lạnh lạnh.

“Trong lòng sẽ đau đau à?”

“Uhm! Đau lắm! Đau lắm!” Chỉ nghĩ thôi thì trong lòng đã xoắn một cái, mặt cũng theo đó mà xoắn lại.

“Haha! Tiểu Nhĩ Bạch em đễ thương quá, thế này thì làm sao anh không thích em được chứ?”Ôm ôm tôi, hôn hôn mặt tôi, đem theo cái cằm có chút râu cọ rồi cọ trên mặt tôi, ngứa ngứa làm tôi rất muốn cười.

“Em cũng thích Nhĩ Triết nhất nhất nữa.” Học anh ây ôm ôm anh ấy, hôn hôn mặt của anh ấy, rên má của anh ấy cọ rồi cọ, mùi của hai người trộn lẫn với nhau, là mùi hương thơm thơm của sữa tắm khác nhau.

“Kệ anh ấy, anh Nhĩ Sâm của em gần đây đang chịu đả kích nên bắt đầu cảm thấy cô đơn. Anh ấy đang ngưỡng mộ chúng ta.”

“Thật à?” Tôi cười haha, gần đây thái độ của Nhĩ Triết đối với tôi có chút khác với hồi trước, nhưng tôi thích sự thay đổi này. Đặc biệt thích hai người vì cơ thể thân mật mà cảm thấy đỏ mặt tim đập, như vậy làm tôi rất muốn với Nhĩ Triết giao……làm việc phải làm. Nhưng Nhĩ Triết hình như không hiểu lắm, mỗi lần tôi muốn anh ấy sờ sờ thân dưới nóng nóng của tôi, anh ấy sẽ đột nhiên rời khỏi, hại tôi có chút đau lòng.

Chẳng lẽ bây giờ tôi vẫn còn quá nhỏ, còn chưa thể ‘ làm việc phải làm ‘ sao?

“Thật đó.” Nhĩ Triết xoa tay tôi, chơi đùa đầu ngón tay nhỏ của tôi.

“Nhĩ Triết.”

“Việc gì?”

“Em còn bao lâu nữa mới có thể ‘ làm việc phải làm ‘ với anh?”

“Phụt!” Rất nhiều giọt nước phun đến bên chúng tôi, nhà bếp loảng xoảng một tiếng, A Nhị làm bể chén rồi, bác Trần đang đeo kính coi báo ở một bên mặt cũng nhịn đến đỏ lên, tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”

“Nhĩ Bạch, sao em đột nhiên hỏi cái này?” Mặt của Nhĩ Triết cũng đỏ quá.

“Bởi vì Khôi Khôi nói, chỉ cần trưởng thành, gặp được đối tượng muốn cùng nhau sanh bảo bảo thì có thể ‘ làm việc phải làm ‘. Em đã rất lớn rồi! Vả lại em cũng muốn cùng Nhĩ Triết sanh bảo bảo, Nhĩ Triết cũng nói anh thích em, tại sao chúng ta còn chưa thể ‘ làm việc phải làm ‘?”

“Khôi Khôi là ai?”

“Bạn tốt của em, lúc trước trong phòng thực nghiệm thì chỉ có Khôi Khôi có thể nói chuyện với em. Bởi vì cậu ta sống lâu hơn em, có sống cùng các bạn khác nên việc biết được nhiều hơn em. Rất nhiều việc đều là cậu ta nói với em.”

Nhĩ Triết nhìn Nhĩ Sâm một cái, sau đó Nhĩ Sâm lắc lắc đầu, anh ta vẫn đang cố gắng dừng ho.

“Khôi khôi đó có nói với em, đàn ông với đàn ông là không thể sanh bảo bảo không?”

Tôi nghĩ một hồi, cái này Khôi Khôi không nói với tôi, cậu ta chỉ nói với tôi sau khi giao phối thì có thể sanh bảo bảo, không nói với tôi hai con đực không thể cùng nhau sanh bảo bảo, thế là tôi lắc lắc đầu.

“Không được sao?” Nhưng tối muốn sanh bảo bảo của Nhĩ Triết.

“Không được.”

“Ờ……” Nếu tôi vẫn là bộ dạng của chuột hoàng kim thì chắc bây giờ lỗ tai nhất định buồn bã cụp xuống rồi, đuôi vẫy rồi vẫy, cơ thể tròn trịa lại hướng xuống đất mà chui. ”Nhưng mà……nhưng mà chúng ta vẫn có thể thích ‘làm chuyện phải làm’ đúng không?”

“Sao em biết?”

“Tại vì bảo bảo của nhà kế bên với một nhà Lampo trước đó nữa sẽ cùng nhau ‘làm việc phải làm’, chúng nó đều là con đực đó.”

“Khục khục! Khục khục!” Anh Nhĩ Sâm không dễ dàng gì mới tốt được một chút, giờ trong một lúc lại trở nên lớn tiếng hơn, ho đến cả mặt đều đỏ chót rất tội nghiệp a.

“Anh Nhĩ Sâm có muốn uống nước không?”

“Khục khục! Không cần, khục khục! Uống nữa anh sẽ bị sặc chết trước.”

“Ò!” Kệ anh ta, quay qua đối diện với Nhĩ Triết tiếp tục vấn đề lúc nãy. ”Con trai với con trai của loài người không thể làm việc phải làm sao?”

“……Có thể.”

“”Vậy không phải được rồi sao, không thể sanh bảo bảo tuy rất đáng tiếc, nhưng có thể làm việc phải làm thì được rồi!”

“……Nhĩ Bạch, có thể nói với anh, tại sao em muốn làm việc phải làm đến vậy không?”

Tại sao?

“Bởi vì Khôi Khôi nói, lúc làm việc phải làm rất thoải mái, làm việc phải làm rồi mới có thể trở thành vợ chồng, vả lại chỉ là người thích lẫn nhau mới làm việc phải làm không phải sao? Hay là Nhĩ Triết không muốn trở thành vợ chồng với em?” Nghĩ đến việc Nhĩ Triết có thể không muốn trở thành vợ chồng với mình, trong lòng nghèn nghẹn đau đau, mũi lại bắt đầu chua lên.

“Không, anh muốn cùng Nhĩ Bạch trở thành vợ chồng, nên đừng khóc được không, ngoan!” Thấy tôi lại bắt đầu tích lũy nước mắt, Nhĩ Triết gấp gáp an ủi, ngay cả từ “ngoan” cũng chạy ra luôn.

“Vậy tại sao Nhĩ Triết không làm với em?”

“Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

“Lúc nào mới là lúc?”

“Em cho anh nghĩ nghĩ được không? Qua mấy ngày anh mới nói em.”

“Ò!” Cũng chỉ là giao phối thôi, loài người làm gì làm cho phức tạp, không những phải đợi gì trưởng thành lớn lên, còn phải xem lúc nào, lúc này cảm thấy làm chuột tốt hơn, nói ”làm” là “làm”! Sau đó mới sanh một đống bảo bảo, quả quyết biết bao!

Nhưng lời nói trong lòng vẫn là không nên tùy tiện nói ra miệng là hơn, nếu không tôi cảm thấy anh Nhĩ Sâm nhất định lại ho cái nữa đến không bao giờ xong luôn, A Nhị chắc sẽ đốt cái nhà bếp mất, còn với bác Trần chắc phải dùng giấy báo bao đầu lại mới có thể che hết cái mặt đang đỏ đến sắp rỉ máu.

Phương thức nói chuyện của loài người, quả nhiên vẫn rất khó học a!

***

“Cái đó Vương gia lão nhị có phát hiện không?”

“Hình như là không có, làm ơn, tôi từ đầu đến cuối kiểm tra mấy lần, sao có thể có sai sót, huống hồ chỉ là một việc nhỏ thôi, có lẽ đều sẽ xem như là tai nạn, bên ngươi thì sao? Camera của phòng cảnh vệ có nhớ để ra không?”

“Dư thừa! Động tác cũng không nhanh một chút, hại ta với cảnh vệ nói rất lâu Tiểu Phi mới có được đồ.”

“Nếu có thể nhanh thì ngươi đi mà làm làm, lần này mà để lộ, người xui xẻo sẽ là chúng ta. Nhưng mà cô thiên kim tiểu thư đó cũng thật nhảm nhí. Vậy cũng tốt, ta thấy cậu nhóc đáng yêu đó, một vẻ hồn nhiên như vậy, muốn ta dọa cậu ta vẫn thật không nỡ, hôm nay hình như dọa sợ cậu ta rồi, làm cho người trong nhà loạn cả lên.”

“Không cách nào, không làm như vậy đâu có tiền. Nhưng mà người đàn bà đó nói như vậy không đủ, chỉ dọa con nít không có ích gì, muốn làm thì phải ác một tí.”

“Tại sao phải ác một tí?” Không tốt bụng gì quăng trái táo đã ăn đến một nửa trên tay về phía người kế bên. Hôm nay làm việc như vậy đã làm cho hắn cảm thấy rất vô dụng rồi, bây giờ còn phải ác một tí? Hắn cũng đâu phải người của xã hội đen, vả lại người của xã hội đen nói không chừng còn có phong cách hơn hắn nhiều, dọa con nít?Thật là vô dụng!

“Trong tư liệu nói cậu ta sợ rắn còn sợ mèo, lần này làm một đống mèo thì sao?”

“Ngươi đừng tưởng bây giờ trong tay ta không có đồ có thể quăng ngươi thì ngươi cho ra loại ý tưởng tồi này!” Làm một đống mèo? Là đang diễn kịch hài hay sao đây? Loại ý tưởng này hắn cũng nghĩ ra được?

“Nói chơi chút không được à! Người phụ nữ đó đã cho kịch bản rồi,nhưng không dễ làm thì đúng rồi.”

“Nói trước xem xem.”

“Tai nạn xe.”

“Không phải nói không giết người sao? Tai nạn xe, ngươi nhìn thằng nhóc con đó ốm ốm nhỏ nhỏ bộ dạng không dọa được vậy, nếu thật sự bị xe đụng trúng, cho dù chỉ là loại xe loại nhẹ 50cc cũng có thể đụng chết cậu ta, làm cái giống gì tai nạn xe!”

“Không cách nào, ý của cô ta chính là ít nhất phải cho cậu ta bị thương chút, nói gì chỉ dọa thôi không ý nghĩa.”

“Không ý nghĩa, vậy cô ta tự làm thì có ý nghĩa rồi, ta không làm.” Loại việc thương thiên hại lý như vậy ta mới không làm, vụ việc trước đó đã đi ngược lại với nguyên tắc của hắn rồi, nếu không phải trước đó hắn không biết là dọa một đứa nhóc như vậy, hắn căn bản là không chấp nhận.

“Đừng như vậy, ta cảm thấy nếu vì tốt cho đứa trẻ đó, chúng ta vẫn là chấp nhận thì tốt hơn. Ngươi nghĩ xem không phải ai cũng giống như chúng ta vậy, nếu chúng ta không làm, cô ta tìm người khác đi làm, nói không chừng thật sự trực tiếp đụng thẳng vào cho xong chuyện. Ngươi cũng đâu phải không biết có một số người vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Người phụ nữ đó nói không muốn phạm pháp, nhưng người cô ta mời có phải như vậy không thì khó nói lắm.”

“Đi mẹ nó đi, xem như ta xui xẻo mới dính vào chuyện này! Kế hoạch thế nào? Tốt nhất là đừng quá đáng quá, cùng lắm làm cậu ta bị trầy một chút thì được, nhiều nữa ta thật sự không làm nữa.”

“Điểm này tôi cũng đồng ý, dù gì người phụ nữ đó cũng không thể chạy đến coi thật, chỉ cần đem hình đưa cô ta làm chút tay chân vào, lúc họ có cơ hội gặp mặt cho cô ta nhìn thấy có vết tích của bị thương thì được rồi, vì sợ có chuyện ngoài ý muốn, nên Tiểu Phi sẽ ở một bên bảo vệ, tránh đứa trẻ đó bị thương quá nặng, làm xong lần này thì không làm nữa, nếu người phụ nữ đó dám mời người khác làm, chúng ta lén lén đem việc nói cho người nhà họ Vương biết.”

“Vậy thì quyết định như vậy, nhớ nhắc Tiểu Phi chú ý chút.” Quả nhiên việc xấu không làm được, bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy trong lòng không thoải mái đầy cảm giác tội lỗi, có cơ hội nhất định bồi thường thằng nhóc con đó cho đàng hoàng, cho dù không quen biết cũng vậy.

“Vậy đương nhiên, ngươi cũng không phải không biết thân thủ của Tiểu Phi như thế nào, trời sinh bản năng làm trộm.”

“Coi chừng Tiểu Phi nghe thấy đánh ngươi a. Lúc đó đừng nói sao ta không báo trước.”

“Yên tâm đi! Bây giờ hắn còn đang chiến đấu với thức ăn của hắn, sẽ không nghe thấy đâu.” Nếu bị nghe thấy thì còn sống được ư, đừng thấy hắn dáng người nhỏ nhỏ, lúc đánh người thì chạ tới đâu đau tới đó, một đấm đánh lên bao tử thì có thể cho ngươi ba ngày ba đêm không ăn cơm được, đánh lên đầu sọ trực tiếp rạn nứt, đánh lên ngực trực tiếp đưa đi khoa tim mạch cấp cứu, cái đó là kim cang thiết quyền nổi tiếng trong giới.”

“Nhưng ta nghe thấy rồi.”

“Không cho ngươi nói với hắn!”

“Ta suy nghĩ một lát!”

“Không được nói!”

“Tháng này căng quá!”

“……mời ngươi ăn cơm.”

“Không những phải co da bụng lại, buổi tối còn sợ không có chăn đắp.”

“Cái áo sơ mi màu cam đó của ta cho ngươi được rồi chứ!” Biết là tên này tơ tưởng cái áo sơ mi của hắn lâu lắm rồi, đáng ghét! Ta mới mua chưa đầy một tháng đó!

“Thành giao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi