NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Thâm ca ca, tác dụng của anh cực lớn luôn, lần này em để anh làm chim sẻ, được không?

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Đông Thâm trả di động cho cô, xóa bỏ biểu cảm nhíu mày ban nãy, mỉm cười hỏi: “Trò chuyện thế nào rồi?”

“Mọi việc đều thuận lợi.” Hạ Trú sát lại gần, đau lòng vuốt vuốt nếp nhăn trên trán anh: “Anh có phải ngốc không? Thật ra anh có thể về công ty hoặc về nhà mà, ở đây đợi bao nhiêu lâu như vậy, mệt lắm.”

Trên bàn ăn, cô chỉ viện một cái cớ để giải vây cho anh. Cô vốn dĩ nghĩ rằng muốn được để anh thoải mái một chút, không ngờ anh nhất quyết đợi tới giờ này.

“Mệt thì không mệt, ngồi trên xe coi như tỉnh rượu, giải tỏa bớt mùi nước lẩu.” Lục Đông Thâm nói tới đây bèn lắc đầu: “Anh thật sự không hiểu nổi sao lại có người thích ăn lẩu, cả đám người khuấy qua khuấy lại trong một cái nồi.”

Hạ Trú phì cười: “Có đũa dùng chung cơ mà?”

“Vấn đề là ở chỗ này đấy. Rõ ràng có một đôi đũa dùng chung nhưng mọi người đều không dùng, cứ nhúng đôi đũa đã dính nước bọt của mình xuống nồi.” Nghĩ tới đây là Lục Đông Thâm không chịu nổi, thậm chí dạ dày còn trào ngược từng cơn. Đây là nguyên nhân có đánh chết anh cũng không ăn lẩu.

“Vì vậy, em đã mua cháo cho anh đây này. Tối nay anh chẳng ăn uống gì cả, lại uống nhiều rượu như thế, dạ dày nào chịu nổi?” Hạ Trú xách chiếc túi bên người đặt ra trước mặt. Môt phần cháo thịt nạc thêm hai món nhỏ, vừa thanh đạm vừa đủ dinh dưỡng. “Anh cũng đừng kén chọn quá. Vùng phương Bắc và Triết Giang phong cách khác nhau, ăn uống không quen dùng đũa chung.”

Lục Đông Thâm không ngờ cô lại cất công mua cháo, lại còn nóng nguyên, ngửi mùi đã rất thòm thèm rồi. Anh xúc động, thấy cô gỡ đôi đũa dùng một lần, rồi lại lấy khăn ướt lau đi lau lại, anh bèn cầm lấy, nói: “Để anh làm cho.”

Ngoài miệng thì liên tục chê bai anh có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn chăm sóc tới căn bệnh của anh.

Hạ Trú lần lợt giúp anh mở các hộp ra. Lục Đông Thâm cũng không phải là quá đói, nhưng vẫn cảm thấy cháo này đặc biệt ngọt. Anh còn múc một thìa đưa tới bên miệng cô. Cô há miệng ăn cháo, cười nói: “Anh không chê em bẩn à?”

“Nói vớ vẩn, sao anh có thể che em bẩn được.”

Hạ Trú cười vui vẻ, co chân ngồi lên ghế phụ nhìn anh ăn: “Anh nói xem anh cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, không biết tự đi kiếm đồ ăn à?” Cũng may cô nhìn trước được vấn đề, nếu không còn phải cùng anh dạo khắp phố phường tìm nhà hàng.

“Anh lười gọi tài xế, hơn nữa trong lúc đợi em anh đã giải quyết được bốn cuộc gọi và năm email của công ty, thời gian trôi qua lúc nào chẳng biết.” Lục Đông Thâm ăn thử một món mặn, cảm thấy hương vị không tồi, thế là lại đút cho cô một miếng.

Hạ Trú sửng sốt nhìn anh. Hiệu suất làm việc có cần cao đến vậy không, bảo cô biết phải làm sao?

“À, còn nữa, cửa ải em không qua được anh đã qua giúp em rồi.”

“Á? A!” Bấy giờ cô mới hiểu ra, cầm di động lên, bật trò “Anipop” lên xem rồi hưng phấn: “Thật sao? Sao anh biết em chơi trò này?”

“Anh có mù đâu. Cửa này em chơi hai tuần rồi phải không? Ngày nào cũng bực tức định đập điện thoại.” Lục Đông Thâm trêu chọc.

Hạ Trú chẳng rảnh để xấu hổ. Cô ngả người về phía trước, xuýt xoa: “Anh chơi lại tất cả các cửa chưa full sao của em trước đó sao?”

Cửa nào cũng ba sao, cửa bốn sao thì lên tận bốn sao, thậm chí đến cửa ẩn anh cũng chơi đầy sao luôn. Đây là năng lực tính toán gì vậy?

“Anh phát hiện em chơi game cũng qua quýt lắm, qua cũng chỉ qua một sao.” Lục Đông Thâm chỉ ra vấn đề của cô.

Hạ Trú cảm thấy cần phải sửa chữa lại cho anh: “Trò chơi thôi mà, qua cửa là được, còn phải đạt đủ sao ư?”

“Không chơi đủ sao ai gọi là qua cửa?” Lục Đông Thâm chất vấn.

Hạ Trú không cãi cọ với anh. Đúng, anh mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, còn thuộc dạng nghiêm trọng. Một loạt các cửa ải không đủ sao, lôm côm, đều sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái. Thực ra trong lòng cô sướng rơn, có thêm biết bao nhiêu đạo cụ. “Mấy cửa sau, anh giúp em lên level đánh boss nhé.”

“Được nước lấn tới.” Trước kia Lục Đông Thâm chưa từng chơi mấy trò chơi vô vị kiểu này. Chơi rồi mới phát hiện nó quả thật… hết sức vô vị. “Nói về kế hoạch của em đi, diễn cả một vở kịch lớn như vậy, anh đoán nhân vật Vương Truyền đó là mục tiêu của em phải không?”

“Phải mà cũng không phải.” Hạ Trú cố tình bày ra vẻ mặt bí hiểm khó dò: “Có Vương Truyền ở đó dĩ nhiên là sẽ vẽ gấm thêm hoa. Cậu ấy là nhà báo, không cần nhiều lời cũng tự động quảng bá miễn phí cho em. Nhưng giả sử hôm nay cậu ấy không tới kịp thì cũng không đáng ngại. Trong số ngồi đó, có rất nhiều người là bà tám, chỉ cần có một bài báo thích hợp được tung ra, họ nhất định sẽ thêm mắm thêm muối. Tới lúc đó chuyện bác sỹ phù thủy này muốn gọi hồn Thương Xuyên sẽ lan đi như bão, trong vòng mấy ngày tới ai ai cũng sẽ thảo luận chuyện này.”

Lục Đông Thâm khó xử. Anh uống mấy hớp cho xong bát cháo rồi đậy nắp lại: “Chiêu thức nguy hiểm này chỉ có em mới nghĩ ra được.”

Hạ Trú giúp anh thu dọn rồi đưa nước cho anh: “Chỉ có cách này mới dẫn dụ được con hồ ly đứng sau xuất hiện.”

“Nhiêu Tôn sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.” Lục Đông Thâm mở cửa xe. Anh vứt túi rác đã buộc gọn gàng vào một thùng rác gần đó, rồi đứng đó súc miệng, sau đó trở về xe mới bổ sung một câu: “Cậu ta đã đổ không ít tiền bạc vào mảnh đất đó, sẽ không để em làm bừa bãi đâu.”

“Anh ta dĩ nhiên sẽ sốt ruột phát điên, nhưng em cũng không sợ, chẳng phải vẫn còn có anh sao?”

Cái miệng cô rất ngọt, khiến Lục Đông Thâm cười khẽ. Anh vòng tay kéo cô qua, hôn lên trán: “Được, anh nghe lời tổ chức sắp xếp.”

“Vậy thì anh phải chuẩn bị tâm lý. Sau đây sẽ có kẻ chửi anh là bị hồ ly mê hoặc làm mờ mắt, hoặc sẽ có người nghi ngờ năng lực của anh. Tóm lại chắc là câu khó nghe nào cũng phải nghe hết.” Hạ Trú dính vào người anh.

“Anh chấp nhận rồi.” Lục Đông Thâm cười: “Anh chính là đã bị em mê hoặc, mù mắt luôn.”

Đáy mắt Hạ Trú như thấm đẫm mật ngọt, cô nghiêng đầu cười khẽ: “Muốn anh Lục thừa nhận mình tham lam nữ sắc đâu phải chuyện dễ dàng.”

“Vậy còn phải xem nữ sắc này có thể khiến anh vui lòng không. Nếu đã vui rồi thì tham lam có gì phải lo?”

Hạ Trú chủ động thơm lên má anh: “Như vậy có thể khiến anh vui lòng không?”

“Thiếu chút thú vị.” Lục Đông Thâm giơ tay bấu eo cô: “Để về nhà.”

Hạ Trú đỏ mặt, đẩy anh một cái. Trên người anh vẫn còn mùi rượu, đề phòng vạn nhất, cô là người lái xe.

Trước khi ra khỏi bãi đậu xe, Lục Đông Thâm hỏi cô: “Nhất định phải bảy ngày canh linh cữu sao?”

Ánh đèn rọi vào mắt Hạ Trú, đung đưa tạo thành từng quầng sáng lăn tăn, cô gật đầu: “Đúng vậy, bắt buộc phải trông linh cữu.”

Lục Đông Thâm đăm chiêu giây lát rồi hỏi cô: “Có cần anh làm gì không?”

Hạ Trú nở một nụ cười quỷ quyệt. Lục Đông Thâm nhìn xong cũng hiểu ngay. Cô nhóc này không xấu thì thôi, một khi bày trò thì choáng váng mọi người, chắc lại giấu giếm chiêu gì đây. Về điểm này, sự ngỗ ngược giang hồ của cô đã trọn điểm.

Quả không sai, cô nũng nịu gọi anh một tiếng: “Thâm ca ca, tác dụng của anh cực lớn luôn, lần này em để anh làm chim sẻ, được không?”

Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô, hơi nheo mắt lại: “Em chắc chắn vậy sao?”

“Yên tâm.” Hạ Trú dang tay vỗ vỗ vai anh: “Anh cứ đợi em thi triển yêu thuật để anh gặp ma đi.”

Lục Đông Thâm mỉm cười không nói, nắm lấy tay cô. Khi xe đi vào đường lớn, anh mới chậm rãi lên tiếng, vẻ uể oải: “Đúng rồi, sau này đừng tiếp xúc với lớp trưởng Thẩm của em.”

“Vì sao vậy?”

“Bởi vì anh ta thích em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi