NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Yên tâm đi, rất nhanh thôi, kẻ đó sẽ sa lưới.

Cảnh tượng trước mắt khiến người hoảng sợ, chí ít thì, Trần Du đã thảng thốt kêu lên thành tiếng.

Cô gái đó quay đầu lại.

Chút ánh sáng le lói dưới hầm sâu rọi sáng khuôn mặt cô ta.

Không biết là do chiếc áo dài trên người màu trắng toát hay vì mái tóc quá đen, sắc mặt cô ta càng trắng bệch, tựa như ánh trăng lách ra khỏi mây đen. Nhưng khi tỉ mỉ quan sát cô gái này thì lại phát hiện cô ta rất xinh đẹp. Đôi mày như rặng núi, ánh mắt như sao xa, đôi môi tuy rằng cố tình bôi vẽ cho trắng nhợt ra nhưng đường nét lại đâu ra đấy.

Chỉ có điều, trong ánh mắt cô ta tràn đầy ý thù địch, thậm chí là đằng đằng sát khí.

Thai Quốc Cường đang ra sức vẫy vùng ở trên đỉnh đầu. Đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Trường Thịnh, bây giờ lại như con cá mặn bị người ta treo lơ lửng lên cao, không cần nói cũng biết là thảm hại cỡ nào. Hạ Trú không buồn suy nghĩ, khẩn trương lao tới trước. Cô gái kia thấy vậy tức tốc lùi về sau, nhanh nhẹn né tránh thân thủ của Hạ Trú.

Dải lụa hơi lỏng ra đôi chút, cơ thể Thai Quốc Cường đung đưa. Sự giải thoát bất ngờ khiến ông ta tạm thời thoi thóp thở được trong giây lát. Ông ta kêu to: “Pháp sư, pháp…”

Nhưng rồi dải lụa lại đột ngột bị siết chặt.

Hạ Trú nhìn lại, quả nhiên là một cô gái có võ, một lần nữa tiến công nắm lấy dải lụa. Tuy rằng Nhiêu Tôn không có giao tình gì với Thai Quốc Cường, nhưng cũng không định có thêm nhiều mạng người ra đi tại địa bàn của mình, nên cũng rảo bước tiến lên giúp đỡ.

Anh ấy không có thói quen động tay động chân với phụ nữ, cho dù đối phương từng đâm mình một nhát dao, bây giờ còn có ý định giết người. Anh ấy chỉ gắng giành lại dải lụa, định cứu thoát Thai Quốc Cường, như thế cũng tiện để Hạ Trú dốc toàn lực đối phó với cô gái này.

Cô gái thấy vậy bèn giật mạnh dải lụa, đồng thời nâng cơ thể lên không trung, vung cổ tay áo tung ra một cú đấm cực nhanh. Hạ Trú dĩ nhiên cũng không phải dạng vừa. Dẫu sao thì ba năm qua cô cũng đã lăn lộn đánh đấm nhiều tại Thương Lăng. Cô né người, tránh được cú đấm gió của cô ta, rồi bản thân cũng nhanh tay tung ra cổ tay áo, dùng lực va đập với cổ tay áo của cô ta. Ngay sau đó cô khẩn trương xoay tròn, hai chiếc tay áo cứ thế quấn chặt vào nhau.

Cô gái nhất thời không thoát ra được, bị Hạ Trú dùng lực kéo giật xuống. Ngay sau đó, con dao Phần Lan sáng loáng được rút ra, vung một đường tuyệt đẹp lên không trung: “Nhiêu Tôn!”

Dẫu gì trước kia cũng có tình cảm sâu nặng, cho dù sau này xảy ra chuyện đôi bên không còn vui vẻ nữa nhưng hai người họ vẫn khá ăn ý với nhau. Nhiêu Tôn đón chuẩn xác con dao, nhanh gọn rạch một đường lên dải lụa, lưỡi dao sắc bén rạch đứt lớp vải. Bên kia, Hạ Trú và cô gái vẫn đang vướng víu vào nhau, bên này sức nặng trên cổ Thai Quốc Cường đã được nới lỏng. Nhiêu Tôn thấy tình hình như vậy đành tự mình xông pha, một giây trước vừa điều chỉnh xong tư thế đón người, một giây sau Thai Quốc Cường đã nặng nề rơi xuống.

Nhiêu Tôn suýt nữa thì lòi ruột gan, việc há hốc rồi lại ngậm chặt, rất lâu sau anh ấy mới thở được để hét lên thảm thiết: “Chủ tịch Thai, ông nên giảm béo rồi đấy!”

Thai Quốc Cường ở trên người không có động tĩnh gì.

Nhiêu Tôn nhìn lại, có lẽ vì khiếp sợ quá độ, Thai Quốc Cường đã ngất xỉu rồi.

Cô gái đó thấy tình hình đó, định tháo chạy rút lui. Hạ Trú đang định đuổi theo thì bị Nhiêu Tôn gọi giật lại: “Em ở lại đây, để anh đuổi theo, gặp lại cô ta!”

Hạ Trú nghĩ chắc là Nhiêu Tôn định trả cả nợ cũ lẫn thù mới rồi nên cũng đồng ý. Nhân lúc cô gái kia chạy chưa xa, cô nhanh chóng dặn dò: “Anh cẩn thận đó, ngửi thấy mùi gì không bình thường phải rút ngay.”

Nhiêu Tôn cắn chặt răng, gật đầu đứng dậy lao ra ngoài.

Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, từ lúc bước vào tầng hầm tới khi Nhiêu Tôn đuổi theo ra khỏi hầm, cả quá trình chưa đầy năm phút. Tới khi Hạ Trú mệt nhoài, ngồi phịch xuống bên cạnh Thai Quốc Cường, Trần Du mới thoát ra khỏi hoảng hốt và sợ sệt. Thấy Hạ Trú đang ra sức vỗ vào mặt Thai Quốc Cường, Trần Du thấp thỏm: “Cô muốn gọi người ta tỉnh dậy cũng không cần vỗ mạnh như vậy chứ?”

Sau khi chắc chắn Thai Quốc Cường chỉ ngất xỉu chứ không nguy hiểm tới tính mạng, Hạ Trú nói: “Không sai, đáng nhẽ tôi phải tát vào mặt cô mới đúng. Ban nãy cô đứng yên xem trò đúng không?”

“Ông trời ơi, ban nãy tôi hết hồn.” Bây giờ Trần Du mới tỉnh lại, giọng cao vút lên tám tông: “Cô gái đó rốt cuộc là người hay ma vậy?” Ban đầu cô ta còn tưởng mình hoa mắt, bóng dáng và vóc người thật sự rất giống Hạ Trú, nhưng quay người lại nhìn thì tướng mạo lại không còn giống nữa.

Tuy rằng cô ta sợ hãi nhưng cũng có thể ghi nhớ tướng mạo của cô gái đó, bởi vì phàm là những cô gái đẹp đều khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, tuy rằng sắc mặt cô gái ấy nhợt nhạt như ma vậy.

“Trần Nam Nam.” Hạ Trú uể oải nói: “Lẽ nào cô không cảm thấy trên đời còn có thứ đáng sợ hơn cả ma quỷ sao?”

“Là gì?”

“Con người.”

Trần Du lạnh lùng hừ một tiếng, đang định lên tiếng thì nghe thấy “Pằng” một tiếng, xuyên qua cả đêm mưa gió lạnh thê lương, cho dù đang ở dưới tầng hầm họ cũng nghe rõ mồn một. Nụ cười mỉm của Hạ Trú chợt khựng lại, Trần Du đứng bên run lên: “Động tĩnh gì vậy?”

Chỉ vang lên một tiếng nhưng lại giống như có âm vang vọng lại mãi trong tai.

Nếu như không nghe nhầm, thì đó là tiếng súng!

Ngay cả Thai Quốc Cường đang nằm dưới đất dường như cũng chịu ảnh hưởng, mơ màng tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy Hạ Trú bèn đưa tay về phía cô: “Pháp sư…”

Hạ Trú không buồn để tâm tới Thai Quốc Cường, cô quay sang Trần Du: “Bên này cô chăm sóc một chút, gọi xe cấp cứu cho ông ta.”

Trần Du vừa nghe xong thì lập tức sốt sắng: “Cô định làm gì?”

Hạ Trú nghiêm mặt lại, đứng dậy: “Bọ ngựa tới rồi.”

“Hả?”

Hạ Trú không định phí lời thêm với Trần Du. Ngược lại, Thai Quốc Cường gấp gáp gọi giật cô lại: “Pháp sư, cô không thể bỏ mặc tôi được…”

“Thai Quốc Cường.” Hạ Trú quay đầu lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ có một vài chuyện ông cần có lời giải thích đấy. Cứ từ từ, cảnh sát rồi sẽ tới phòng bệnh tìm ông thôi.”

Sắc mặt Thai Quốc Cường sững lại.Sau khi Hạ Trú khẩn trương rời khỏi tầng hầm rồi, Trần Du mới sực tỉnh, gào lên về phía bóng cô vừa khuất dạng: “Không phải chứ, bọ ngựa là cái gì? Tưởng Ly! Cô không được để tôi ở đây một mình đâu!”

***

Trên sân khấu kịch, đèn đuốc đã sáng trưng.

Lá cờ gọi hồn bị nước mưa giội xuống, mất hết phong thái, giờ chỉ còn đứng đực ở đó như cột cờ của tướng bại trận. Chuông vẫn bị gió thổi kêu ding dang loạn xạ. Trong chậu lửa chỉ còn lại tro tàn. Hương trong lò cũng đã bị thổi bay quá nửa, tắt hết cả.

Hạ Trú bước vội vã lên sân khấu kịch.

Tiếng còi xe cảnh sát loáng thoáng vọng lại trong trời đêm, từ xa tới gần.

Cô khẩn trương đi ra sau cánh gà.

Phòng nghỉ vốn tối tăm giờ sáng như ban ngày, bên trong cực kỳ nhộn nhịp. Khi cô đi khỏi, phòng nghỉ chỉ có xác người chết, bây giờ lại có thêm bốn người lạ. Khi nhìn lại quan tài của Thương Xuyên thì nó đã được mở tung ra, nắp bị lật nghiêng.

Đêm nay Lục Đông Thâm ăn mặc khá thoải mái, quần bò và áo phông đen, có lẽ là để tiện hành động. Mấy ngày trước khi gọi hồn, Hạ Trú đã thông báo cho anh toàn bộ kế hoạch chu toàn. Cô muốn anh làm con chim sẻ đứng phía sau vây bắt bọ ngựa.

Con bọ ngựa giảo hoạt đó, ắt phải để Lục Đông Thâm ra tay mới được.

Đương nhiên, ngoài anh ra, họ còn cần một đơn vị chấp pháp làm chi viện. Dẫu sao thì cả anh và cô đều không phải cảnh sát hay công an, không có quyền tự tiện giải quyết hung thủ.

Con “bọ ngựa” đó bị người ta còng vào bên cạnh một cột gỗ. Một khẩu súng bị đá văng ra xa. Hắn đang định giãy giụa thì bị một người đàn ông quát: “Đứng yên cho tôi!”

Còn có một người đàn ông đứng nấp trong chỗ tối, đang cúi gằm, đeo một chiếc ba lô.

Từ lầu gác tới sân khấu kịch, khoảng cách không xa, nhưng vì mưa như trút nước nên Hạ Trú vẫn bị ướt như chuột lột, lớp trang điểm trên mặt cô cũng tan tành mây khói, nhất thời không thể nhìn ra được một khuôn mặt người bình thường. Lục Đông Thâm tiến lên lau mặt cho cô, nhưng càng lau càng lem nhem, nên anh từ bỏ.

“Tình hình bên kia sao rồi?”

Hạ Trú đang định lne tiếng thì liếc thấy một khoảng đỏ rực trên cánh tay anh, cô bèn hét lên: “Sao người bị thương lại là anh?” Cô còn tưởng phát súng kia bắn vào đối phương.

Lục Đông Thâm bình thản đáp: “Đạn chỉ sượt qua thôi, không đáng ngại.”

“Chẳng phải có cảnh sát ngầm sao? Đã sắp xếp chưa?” Hạ Trú nghiêng đầu, bực dọc nhìn chằm chằm người đàn ông “bọ ngựa”.

Người đàn ông tỏ ra ngượng ngập.

Lục Đông Thâm xoay mặt cô lại, thầm nói: “Súng là của anh phóng viên kia, không phải súng cảnh sát.”

Phóng viên?

Hạ Trú giật mình, quay đầu nhìn người đàn ông đứng trong góc tối. Đúng lúc anh ấy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Hạ Trú, thế là lại vội vàng cúi xuống.

“Vương Truyền?” Hạ Trú sửng sốt kêu to.

Vương Truyền ngẩng đầu, nét mặt gượng gạo.

Hạ Trú tiến lên phía trước vài bước, túm chặt lấy cổ Vương Truyền: “Sao cậu nói lời không giữ lời thế? Trước lúc gọi hồn tôi đã đặc biệt chiếu cố cho cậu vào trong rồi, cậu còn không mãn nguyện. Lén lút chạy vào thì thôi đi, lại còn dùng súng làm người khác bị thương? Muốn chết hả?”

“Không phải tôi, thật sự không phải tôi!” Vương Truyền vội vã giải thích: “Súng là của tôi, nhưng bị hắn cướp mất, chính hắn nổ súng làm người khác bị thương, không phải tôi! Tổng giám đốc Lục và đồng chí cảnh sát đều nhìn thấy!”

Lục Đông Thâm tiến lên ra hiệu cho cô buông tay, nói rõ rằng chuyện nổ súng quả thực không liên quan đến đội trưởng Hứa hay Vương Truyền. Hạ Trú buông Vương Truyền ra, bực bội nói: “Bị bắt cũng đáng đời, không biết mang theo vũ khí là phạm pháp sao?”

Vương Truyền chực khóc, anh ấy cũng biết là mình bí quá hóa liều. Nhưng đêm nay vào trong phủ Thân vương chẳng phải sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào sao, anh ấy bất chấp tất cả rồi.

Đội trưởng Hứa là chi viện Lục Đông Thâm mời tới, gương mặt vuông vức trông rất chính nghĩa. Sau khi Lục Đông Thâm chỉnh sửa lại kế hoạch của Hạ Trú, đội trưởng Hứa chính là một thành viên không thể thiếu. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ được giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, có thêm một khẩu súng là thêm một phần nguy hiểm chưa thể lường trước, suýt nữa thì khiến “bọ ngựa” trốn thoát.

Nhưng người xuất hiện đột ngột đêm nay đâu chỉ có mình Vương Truyền, còn có Thai Quốc Cường.

Hạ Trú kể lại đại khái tình hình trong lầu gác cho Lục Đông Thâm và đội trưởng Hứa nghe. Chẳng bao lâu sau, đã có các thành viên trong đội cùng xe cứu thương lần lượt xuất hiện, cả phủ Thân vương bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Nãy giờ cô vẫn mải để tâm tới vết thương trên cánh tay Lục Đông Thâm, tới khi bình tĩnh lại mới nhìn sang người bị còng ở kia, vội vàng bịt chặt mũi lại: “Biết ngay là con hồ ly tinh đó sẽ không đích thân ra tay, trợ thủ tìm đến chắc chắn phải là một nhân vật lợi hại. Không ngờ mùi tội ác trên người này lại nặng như vậy.”

Chưa nói tới việc khuôn mặt kẻ đó rất dữ tợn, từ khóe mắt tới khóe miệng còn có một vết sẹo dài. Nhìn người đối diện không bao giờ nhìn thẳng, chỉ liếc xéo đã đầy sát khí. Sát khí này vẫn khác với “nữ quỷ” trên lầu gác. Sát khí của “nữ quỷ” bên trong còn có oán, có hận và một nỗi đau không thể nói hết. Còn sát khí trong mắt kẻ này chỉ đơn thuần là sát khí, không có chút tình cảm nào.

Một sát thủ điển hình.

Đội trưởng Hứa không phải là một người thích nói ngọt nhạt dễ nghe. Bao năm xoay vần cùng bọn tội phạm đã sớm hình thành một tính cách hào sảng và sắt đá cho anh ấy. Nhưng sau màn oán trách ban nãy của Hạ Trú, chẳng hiểu sao anh ấy cứ chột dạ, dù gì cũng đã có người bị thương. Anh ấy hắng giọng, nói một câu mà chính mình nghe xong cũng cảm thấy không thoải mái: “Người ta nói cô Hạ đây có chiếc mũi nhạy bén, mùi sát khí của kẻ này mà cũng có thể ngửi ra, khâm phục khâm phục.”

Hạ Trú cũng không hề khách khí: “Diện từ tâm sinh*, thế nên mùi cơ thể cũng từ tâm mà ra. Tôi không những biết người này có tâm lý tàn sát hay không, mà còn có thể biết mùi bệnh trên người đội trưởng Hứa. Có lẽ đội trưởng Hứa thích uống canh gà nhân sâm phải không. Tôi nhắc anh một câu, anh thường xuyên không ngủ đủ giấc, áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến nóng trong người, uống canh gà nhân sâm coi như đang từ từ tự sát. Còn nữa, mỗi ngày anh ít nhất phải hút hết một bao thuốc lá. Hút vừa phải thôi, nếu không với mùi thuốc lá này, anh phải cai thuốc hơn hai năm mới có thể hoàn toàn xóa sạch.”

Đội trưởng Hứa bị nói đến nỗi mặt lúc thì đỏ bừng, lúc lại tái dại.

Lục Đông Thâm đã sớm quen với thái độ “không nói lý lẽ” của cô, cũng nhìn ra một bụng xấu xa của cô. Anh cố nhịn cười, nói với đội trưởng Hứa: “Xin lỗi anh, cô ấy vốn thẳng tính.”

“Đâu có đâu có, cô Hạ đây rất chuyên nghiệp.” Nói xong, đội trưởng Hứa cũng không dám nhiều lời với Hạ Trú nữa.

Kẻ phạm tội sợ cảnh sát, vì họ có một đôi mắt sắc bén, nhưng anh ấy cảm thấy mình lại hơi sợ cô gái này. Cái mũi quá nhạy, nhạy tới mức có thể nhìn thấu bí mất của đối phương.

Anh ấy quay đầu nói với cấp dưới: “Đưa hai người này đi.”

Vương Truyền kêu lên như heo bị cắt tiết: “Tôi bị oan mà, tôi chỉ lén vào đây xem trộm nghi thức gọi hồn thôi.”

“Cậu tàng trữ vũ khí mà còn đúng cái nỗi gì? Đưa đi!”

Trong đêm mưa, tiếng kêu của Vương Truyền càng trở nên điên cuồng.

Sau khi khu vực sân khấu yên ắng trở lại, đội trưởng Hứa tiến lên, buộc phải bấm bụng hỏi lại Hạ Trú: “Nữ quỷ mà cô vừa nói…”

“Chạy mất rồi.” Hạ Trú không nhắc đến Nhiêu Tôn trong lúc kể lại tình hình, chỉ nói rằng khi cô và Trần Du tới nơi thì phát hiện Thai Quốc Cường ngất xỉu dưới tầng hầm, nữ quỷ đó lướt qua nhanh như một cơn gió.

Đội trưởng Hứa bán tín bán nghi.

“Chắc là khong cùng một nhóm với kẻ tình nghi tối nay. Mục đích của cô ta chỉ là Thai Quốc Cường. Còn về việc rốt cuộc năm đó Thai Quốc Cường đã làm gì, e rằng chỉ có mọi người mới hỏi ra được. Tôi vốn cũng định đuổi theo nữ quỷ kia hỏi cho ra nhẽ, nhưng cô ta nắm quá rõ địa hình trong phủ, lại chạy rất nhanh. Mưa to như thế này, tôi duổi không kịp.”

Đội trưởng Hứa “ồ” lên một tiếng: “Thi thể của Thương Xuyên chỉ là mồi câu? Không thể nào, nếu đã có thể làm mồi, thì ắt có giá trị của nó.”

Hạ Trú hừ khẽ một tiếng. Người này cũng không quá ngu ngốc. Rồi cô nhìn giờ: “Đợi thêm mười phút nữa đi, sau đó là có thể sắp xếp an táng rồi.” Cô vòng ra trước quan tài, nhìn Thương Xuyên nằm bên tỏng, ánh mắt trở nên nặng nề hơn: “Rồi cũng phải yên lòng về với đất mẹ thôi.”

Đội trưởng Hứa không hiểu vì sao phải đợi thêm mười phút, nhưng cũng cảm thấy người này quá kỳ lạ nên không hỏi han nhiều, chờ đợi là được rồi. Sau đó anh ấy lại thấy Hạ Trú giật một miếng bùa trên quan tài ra, đi lên sân khấu, ngẩng đầu, giơ cao lên bằng hai tay, miệng lẩm bẩm: “Thương Xuyên, oán khí của cậu đã tan rồi pahir không. Người làm hại cậu sẽ bị bắt sớm thôi, cậu hãy yên lòng ra đi, đừng quay về đây nữa, đừng lưu luyến nữa.”

Cô vừa dứt lời, một cơn gió nổi lên. Miếng bùa trong lòng bàn tay Hạ Trú bay lên, nó hoàn toàn không bị ướt nước mưa, cứ thế theo gió bay về nơi xa.

Đội trưởng Hứa run lên cầm cập.

Tuy rằng anh ấy là một phần trong kế hoạch, nhưng cũng không mê tín. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Trú trong bộ quần áo phù thủy làm động tác này cũng thật là ghê rợn, cứ cảm thấy sau lưng lành lạnh, tưởng chừng như có một oan hồn đang bay phiêu du đâu đây.

Lục Đông Thâm hiểu cô.

Lễ tế đông ở Thương Lăng đã từng mang tới cho anh không ít bất ngờ. Cảm giác này không tới từ Đàm Diệu Minh mà tới từ sự kính cẩn trang nghiệm của người dân với trời đất. Khi tất cả mọi người quỳ xuống vái lạy trời đất, cầu cho một năm hưng thịnh may mắn, đó mới là sự kỳ vọng và cảm kích thật sự với ông trời.

Hành động ban nãy của Hạ Trú chính là một nghi thức vỗ về dành cho người chết trong lễ tế đông. Đó là một lá bùa mang theo lời chúc phúc, là sự mong mỏi người chết có thể được yên lòng nhắm mắt.

Anh đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng vòng tay ôm vai cô: “Yên tâm đi, rất nhanh thôi, kẻ đó sẽ sa lưới.”

~Hết chương 228~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi