NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Nếu không nhờ người đó bí mật tố cáo, cũng đã không có ngày hôm nay, Ngô Trùng ông thoắt cái bay lên tận trời cao.

Một câu nói rất bình thản, rất nhẹ nhàng nhưng tác dụng lại khổng lồ như một quả bom. Khiến cho Hạ Trú đang đứng trên hành lang giật mình thảng thốt, tỏ thái độ không dám tin những gì mình vừa nghe.

Mà người nghe được câu này, ngoài cô ra còn có Thai Tử Tân. Sau khi bị Thai Quốc Cường đuổi ra ngoài, cô ấy không dám đi xa, chỉ xuống dưới mua hoa quả rồi lên ngay. Nhìn thấy Hạ Trú đến, cô ấy ít nhiều có phần ngạc nhiên, tiến tới định chào hỏi thì nghe thấy động tĩnh trong phòng và sửng sốt tại chỗ.

Phản ứng của Thai Quốc Cường ở trong phòng thì lại không đến mức đó, chí ít ông ta không bất ngờ bằng việc nghe tin nhà họ Nguyễn còn người kế cận. Có lẽ từ giây phút Lục Đông Thâm bước vào căn phòng này, ông ta đã hiểu rõ, có những chuyện đã khó mà che giấu, mà Lục Đông Thâm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng khi xuất hiện ở đây. Ông ta hiểu rất rõ phong cách làm việc của Lục Đông Thâm, hoặc là không ra tay, hoặc là một nhát trúng đích ngay. Anh, với tư cách là con trưởng của Lục Môn, từ nhỏ đã học được thái độ bình thản trước mọi sóng gió, đây là một phẩm chất cơ bản nhất của người làm ăn cũng là điểm rất khó mà học được.

Càng bình thản nhẹ nhàng thì càng hiểm hóc, đây chính là Lục Đông Thâm, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Thai Quốc Cường cố chấp muốn gả Thai Tử Tân vào Lục Môn. Tuy rằng trong Lục Môn thâm sâu xảo quyệt, nhưng ông có linh cảm, người cuối cùng có thể ngồi lên chiếc ghế quyền lực chưa chắc đã là Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, mở ra một khe hẹp. Chẳng mấy chốc, khí nóng đã xộc vào phòng, va chạm với khí lạnh bên tỏng, hình thành một luồng nóng lạnh đan xen không đều nhau. Anh chậm một điếu thuốc, mùi thuốc lá thoảng qua, nhẹ nhàng cũng theo luồng khí nóng lạnh bất định ấy lan tỏa khắp phòng.

“Có lẽ, câu chuyện đằng sau bản Phù Sinh năm đó còn có một phiên bản khác. So với câu chuyện yêu hận cảm động lòng người đó, tôi nghĩ, phiên bản mà tôi nghĩ đến sẽ khiến người nghe rất không thoải mái. Nhưng chuyện đời là vậy, thứ thê lương và lạnh lẽo nhất chính là hiện thực, thứ khó dò nhất là lòng người.”

Thai Quốc Cường thở gấp gáp, một tay nắm chặt mép giường, mắt nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm.

“Những năm trước đây, diễn viên đa phần xuất thân nghèo khó, Ngô Trùng cũng không phải ngoại lệ. Bố mẹ mất sớm, từ nhỏ được gia đình bác trai nuôi nấng, tuy vậy lại có một khuôn mặt mà ai gặp cũng ưng, thế nên từ khi còn trẻ đã được đoàn phim chú ý đến. Ban đầu ông diễn hai bộ phim không có tên tuổi, sau đó lại nhận một bộ phim điện ảnh Hồng Kông, sau khi được công chiếu mới có chút danh tiếng. Trung Quốc thời đại đó, có rất nhiều nơi đến điện còn chưa có, thế nên sự nghiệp diễn xuất của Ngô Trùng thật ra tiến bước rất chật vật, cho tới ngày Phù Sinh khởi quay.”

Làn khói thuốc làm mờ đi khuôn mặt anh. Anh xoay tay gạt tàn thuốc rồi nói tiếp.

Phù Sinh ban đầu dự định sẽ công chiếu tại Hồng Kông, nhưng sau đó lại được người Trung Quốc đại lục biết đến nhờ kế hoạch nhập khẩu phim, tuy vậy cũng chỉ hạn chế trong một số đô thị loại 1 khá giả, sau này thì các thông tin cũng chỉ là bao sao biết vậy. Còn phim ảnh Hồng Kông thời đại đó đa phần đều có bóng dáng của xã hội đen, dù là nhà sản xuất hay nhà đầu tư. Hà Chí Siêu chính là một trong số đó, sau khi đã kiếm được kha khá, ông ta bắt đầu chuyển hướng sang phim ảnh. Ban đầu ông ta không quá coi trọng Phù Sinh, ông ta thường đầu tư vào phim điện ảnh mà kể cả thị trường Hồng Kông năm đó cũng chỉ nhận định phim điện ảnh. Thế nhưng con gái của Hà Chí Siêu vừa gặp Ngô Trùng đã si tình. Hà Chí Siêu yêu con gái hơn cả bản thân mình nên đã tung một khoản tiền khổng lồ vào Phù Sinh.

Con gái của Hà Chí Siêu chính là Hà Tư Nghi, nghiệt duyên mà Thai Quốc Cường nói cũng bắt đầu từ giây phút đó.

Đoàn làm phim xây dựng trường quay, Ngô Trùng bắt đầu quay phim, sau đó đến việc Hà Tư Nghi thay thế nữ chính trở thành Phù Dao của Phù Sinh… Tất cả những tình tiết đó đều giống với câu chuyện Nguyễn Kỳ đã tung lên mạng. Còn Nguyễn Anh quen biết được với Ngô Trùng, cũng đúng là vì thầy của bà bị bệnh, không thể theo đoàn.

Nguyễn Anh học hí kịch từ nhỏ, tài năng thiên bẩm, bản thân theo thầy dạy học cũng là người xuất thân trong gia đình hí kịch. Bà dạy Ngô Trùng hát Thanh y, dần dần, hai người nảy sinh tình cảm.

Một chàng trai tuấn tú sáng sủa, một cô gái yểu điểu dịu dàng, cả hai đều đang ở độ tuổi ngây ngô và chưa hiểu gì về tình yêu, lại sống trong một môi trường tương đối khép kín như đoàn phim, thế nên tình yêu ấy đến vừa thẳng thắn vừa trong sáng.

Về sau, Ngô Trùng biết được mục đích của Hà Chí Siêu và Hà Tư Nghi đã từ bỏ sự nghiệp, cả đêm dẫn theo Nguyễn Anh rời khỏi đoàn phim, chuyện này cũng là sự thật. Đoàn phim Phù Sinh lúc đó chọn địa điểm quay ngay tại Phủ thân vương. Sở dĩ họ chọn địa điểm thật là vì đạo diễn và biên kịch của năm đó đều ưng ý với bối cảnh của nơi này.

Cái gọi là bối cảnh, chính là truyền thuyết có ma vẫn trong phủ mà mọi người luôn lan truyền. Câu chuyện liên quan đến vị vương gia có thê thiếp say đắm một đào kép rồi mất mạng được mọi người kể lại sinh động, thế nên lựa chọn nơi này quay phim quả thực có thể thu hút và tạo hiệu ứng khán giả. Cả sân khấu kịch đã cũ trong phủ cũng rất phù hợp với dự kiến trong lòng đạo diễn. Đó là nơi để ngăn cản người thiếp và đào kép trực tiếp tiếp xúc, vương gia đã cho xây cao chót vót. Truyền thuyết về phủ Thân vương sẽ đạt được hiệu quả cao, Duật Sinh trong Phù Sinh cuối cùng cũng rơi xuống đài cao mà chết. Thế nên nơi đây trở thành địa điểm quay phim không thể tuyệt vời hơn.

Việc này đã tiện cho Ngô Trùng và Nguyễn Anh bỏ trốn, dẫu sao thì trong đại lục có quá nhiều nơi để trốn. Cộng thêm thời đó thông tin liên lạc chưa phát triển, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời cũng không ai tìm ra họ.

Họ đích thực đã tìm ra một nơi tốt, chung sống như người một nhà với nhà họ Thai.

“Con trai của nhà họ Thai tên là Thai Quốc Cường, tuổi tác tương đương với ông. Trước khi biết thân phận của ông, người đó vẫn là một thanh niên thật thà, chất phác, nhưng sau khi biết thân phận của ông rồi, mới có những suy nghĩ khác.” Lục Đông Thâm dựa người vào trước cửa sổ, đặt bàn tay cầm thuốc lá lên trên bệ cửa: “Nếu người đó không bí mật tố cáo, có lẽ cả đời này ông sẽ cùng Nguyễn Anh chung sống hạnh phúc, trải qua một cuộc sóng bình an giản dị. Nhưng, nếu không nhờ người đó bí mật tố cáo, cũng đã không có ngày hôm nay, Ngô Trùng ông thoắt cái bay lên tận trời cao.”

Đứng trước lợi ích, nhân tính rồi sẽ thảm bại.

Cái gọi là thanh cao, chẳng qua là chưa bị lợi ích dụ dỗ.

Khi đối mặt với một sự cám dỗ to lớn mới là lúc thật sự thử thách bản tính của con người.

“Hà Chí Siêu là nhà đầu tư, dù không vì con gái thì vì trả thù cũng quyết phải tìm ra ông. Sau khi bị người của Hà Chí Siêu tìm ra, ông buộc phải tiếp tục thực hiện hợp đồng, nếu không sẽ phải đền bù một số tiền khổng lồ.” Lục Đông Thâm rít một hơi thuốc rồi nhả khói: “Ban đầu ông cũng muốn quay xong phim cho hết chuyện. Nhưng Hà Chí Siêu một lần nọ đã tìm ông nói chuyện. Nói cách khác, ông ta bày tỏ rõ dự định của mình với ông, muốn có một cậu con rể tài hoa, mọi thứ của nhà họ Hà sẽ là của hồi môn. Nhà họ Hà lúc đó giàu nứt đố đổ vách, Hà Chí Siêu cũng muốn trước khi Hồng Kông được trả về cho Trung Quốc có thể rửa sạch sẽ chỗ tiền của mình, tốt nhất là thành lập được công ty ở nước ngoài, nhưng ông ta buộc phải tìm một người có thể tin tưởng. Không ai mong cả đời này cứ thế sống giản dị, bao gồm cả ông, người lúc đó chỉ có cái mặt để kiếm cơm. Đối diện với sự cám dỗ của lợi ích, cuối cùng ông đã động lòng. Nhưng lấy Hà Tư Nghi thì phải cho Nguyễn Anh một lời giải thích, dù sao thì hình tượng bỏ vợ đối với ông là bất lợi. Vì vậy, cuối cùng ông đã nghĩ ra một kế hoạch ‘Ly miêu tráo thái tử’.”

Tay Thai Quốc Cường hơi run rẩy. Trên màn hình máy kiểm tra, chỉ số huyết áp của ông ta cũng không ổn định.

“Ông đáng nhẽ phải căm hận Thai Quốc Cường, vì người đó là người bí mật tố cáo. Nhưng ông lại giả vờ không biết, tiếp tục kết bạn, đồng thời hứa hẹn sẽ cho người đó một tiền đồ rộng mở. Cho tới cảnh kết thúc bộ phim “Phù Sinh”, Thai Quốc Cường thật sự đã làm thế thân cho ông. Nhưng người đó không ngờ rằng hoàn toàn không có dây an toàn và mình phải ngã xuống đất tử vong. Người ngoài không biết chân tướng, một vài người biết chuyện cũng đã bị Hà Chí Siêu bịt miệng thành công. Kể từ ngày đó, ông trở thành Thai Quốc Cường, còn Nguyễn Anh thì nhận được tin Ngô Trùng tử mạng.”

~Hết chương 244~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi