Em là bảo bối khó khăn lắm anh mới có được, cho dù em không cần anh nữa, anh cũng tuyệt đối không buông tay.
Cho dù là ngày hè nóng nực, không khí trong nghĩa trang vẫn khiến người ta lạnh gáy.
Hạ Vận Thành và Mai Sơ được hợp táng, so với các ngôi mộ khác cũng không vì thân phận mà quá nổi trội, không to không bé không xa hoa.
Trên bia mộ là ảnh chụp chung của hai người họ. Lúc còn sống là một cặp vợ chồng ân ái, chết đi rồi cũng không lấy ảnh riêng. Hai người tựa vào nhau, cũng giống như sống chết không rời.
Dòng chữ trên bia mộ năm xưa được Nhiêu Cẩn Hoài tự tay khắc lên. Lúc đó sau khi khắc xong, ông ấy cũng như già đi cả chục tuổi.
Có người đã tới thăm viếng trước cả Hạ Trú.
Cúc trắng, mã đề và rượu trắng đều được bày chỉnh tề như bao lần. Trong bát hương có tàn hương, ly rượu cũng được rót đầy.
Hạ Trú chuẩn bị không ít vàng tiền, và cô cũng đã đốt hết trong lò trước khi lên núi. Ngoài đốt cho Hạ Vận Thành và Mai Sơ ra, cô còn đốt cho hai người nữa.
Bia mộ rất sạch sẽ, nhưng Hạ Trú vẫn cẩn thận lau thêm một lượt, sau đó mỉm cười khoác tay Lục Đông Thâm, nói với bức ảnh trên bia mộ: “Bố mẹ, con tìm được hạnh phúc rồi.”
Lục Đông Thâm cúi gặp người xuống và nói: “Cô chú, cháu là Lục Đông Thâm, chồng chưa cưới của bé con, giao bé con cho cháu, cô chú cứ yên tâm.”
Hạ Trú quay đầu nhìn anh, gương mặt tuấn tú của anh nhòe đi trong ánh nắng và bóng những chạc cây đan vào nhau. Một tiếng “chồng chưa cưới” khiến cô xúc động trong lòng.
Bên cạnh ngôi mộ hợp táng của Hạ Vận Thành và Mai Sơ còn một ngôi mộ khác, cũng là hợp táng, nhưng bên trên không có ảnh, chỉ khắc tên hai người: Hạ Hào, Phương Uyển.
Trước mộ cũng đặt một bó hoa tươi rất lớn.
Hạ Trú ngồi xuống trước mộ của họ, cũng lau lại tấm bia mộ đã khá sạch sẽ. Lục Đông Thâm đứng bên cạnh nhìn rất rõ ràng. Hai cái tên Hạ Hào và Phương Uyển anh không xa lạ gì. Thế nên ban nãy khi đốt vàng tiền ở dưới, anh cũng đoán ra được hai phần vàng tiền dư ra là dành cho ai.
“Dưới này không có gì, em không tìm được di vật của họ, thế nên chỉ có thể lập bia mộ cho bố mẹ ruột ở đây sau khi bố mẹ nuôi qua đời.” Hạ Trú lau sạch từng khe kẽ nét chữ trên bia, đau thương nói: “Vốn dĩ chỉ là một cậu chủ tay không xách nặng được, vai không vác nặng được, xuống mỏ chẳng phải là tìm cái chết sao? Thanh mai trúc mã vốn tốt đẹp, tái giá cùng người lại thêm sầu.”
Lục Đông Thâm nghe cô nói vậy là cũng hiểu ra vài phần. Xem ra cô không những đã biết bố mẹ ruột của mình là ai mà cũng đã điều tra rõ ràng chuyện năm xưa.
Hạ Hào đích thực là một công tử như lời Hạ Trú nói. Gia thế nhà họ Hạ không tệ, là một gia đình giàu có ở địa phương. Hạ Hào và Phương Uyển là thanh mai trúc mã. Sau khi hai người họ kết hôn thì nhà họ Hạ đột ngột gặp biến cố, người thì chết, kẻ thì ly tán. Cụ bà nhà họ Hạ trước lúc lâm chung đã chỉ thẳng tay vào mặt Phương Uyển mà mắng bà là đồ tai họa, là yêu quái.
Hạ Hào dẫn theo Phương Uyển rời khỏi quê hương, vì sinh kế buộc phải xuống mỏ. Nhưng một cậu công tử thường ngày được ăn sung mặc sướng làm sao có thể làm mấy công việc vất vả ấy được? Cuối cùng ông vẫn gặp tai nạn mà chết. Phương Uyển khi đó bụng đã to, chuẩn bị đến ngày sinh. Khi bà phát hiện mình sinh ra một đứa con gái, bà đã quyết tâm bỏ nó mà đi.
Vì cuộc sống, Phương Uyển tái giá với người khác. Đối phương cũng chỉ là một người trong làng, lấy Phương Uyển một là vì bà đẹp, hai là muốn có người nối dõi, nhưng Phương Uyển về nhà chưa đầy nửa năm đã qua đời. Nguyên nhân là vì lúc sinh bà mất quá nhiều sức khỏe, lại không ở cữ điều dưỡng cơ thể, sau khi tái giá bệnh tật dầm dề. Mà nguyên nhân quan trọng hơn là bà bị nhà đó coi là một kẻ không may mắn. Cứ như vậy, Phương Uyển rầu rĩ lìa đời.
Sau khi lau sạch mộ, Hạ Trú đứng dậy, nhìn về phía Lục Đông Thâm, ánh mắt bi thương: “Đông Thâm, có phải anh cũng cho rằng em không may mắn không?”
Đáy mắt Lục Đông Thâm là đau lòng và cưng chiều: “Đồ ngốc, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Việc mẹ em gặp phải chỉ có thể trách thời đại đó.”
Trong quá trình điều tra, Lục Đông Thâm được biết, Phương Uyển là một người phụ nữ đẹp nhất nhì ở địa phương, nhất là đôi mắt đó rất biết quyến rũ người khác. Nhưng một người phụ nữ đẹp như vậy cuối cùng bị người ta coi là điềm xấu, nguyên nhân là vì Phương Uyển có một điểm khác người. Sự khác người này đã tạo ra hiểu lầm của những người thời đó dành cho bà.
Điểm khác biệt này Phương Uyển có, và Hạ Trú cũng có.
Chính là một khứu giác nhạy cảm hơn người thường.
Họ có thể ngửi thấy những mùi hương mà người thường không thể, thế nên một vài biểu hiện sẽ khiến người ta thấy kỳ lạ và hiểu lầm. Khả năng thiên bẩm này chỉ di truyền qua các đời con gái nhà họ Phương, thế nên sau khi thấy mình lại sinh ra một đứa con gái, Phương Uyển đã đau đớn từ bỏ.
Lúc đó bác sỹ đỡ đẻ chỉ biết đứa bé họ Hạ, còn lại không biết gì khác, cũng vì thế, khi ở trong trại trẻ mồ côi, Hạ Trú chỉ tên là Hạ Hạ.
“Thứ xui xẻo thực sự là lòng người.” Lục Đông Thâm khẽ nói: “Nếu lúc đó nhà họ Hạ không tan cửa nát nhà thì họ đã coi mẹ em là ngôi sao may mắn chứ không phải là điềm họa. Thế nên, may mắn hay xui xẻo chỉ là một cái cớ để con người ta xoa dịu sự bất hạnh của mình mà thôi.”
Hạ Trú hít sâu một hơi: “Thời đại đúng là đã khác, nhưng em vẫn sợ…”
“Sợ điều gì?” Lục Đông Thâm nhìn cô.
Hạ Trú nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Sợ người khác sợ em.”
Lục Đông Thâm ban đầu sững người sau đó bật cười: “Nói linh tinh.”
Hạ Trú ôm chặt Lục Đông Thâm: “Thật ra, mỗi lần tới thăm bố mẹ ruột, em đều lo sợ. Có thể đời trước, con gái nhà họ Phương còn có mũi thính hơn em, thế nên họ không dám thể hiện ra năng lực của mình, nhưng cho dù vậy vẫn bị coi là quái vật. Em từng điều tra, thật ra tình yêu của họ đều rất gập ghềnh. Em thật sự sợ hãi. Đông Thâm, em rất sợ đánh mất anh, rất sợ đây là một lời nguyền của gia tộc.
Cảnh giới cao nhất của nhà tạo hương là bậc thầy mùi hương, có thể vận dụng những mùi mình ngửi thấy và không ngửi thấy để đạt được mục đích của mình. Cô được mọi người mệnh danh là bậc thầy mùi hương hiếm gặp, nên Quý Phi và những người khác đều kiêng dè và bôi nhọ.
Có người mất cả đời để bồi dưỡng cho khứu giác của mình, muốn đạt tới cảnh giới cao nhất ấy. Nhưng cô không cần nỗ lực, không cần cai rượu cai thuốc, không cần rèn luyện đã có tài năng bẩm sinh này. Người ngoài nhìn vào đây là một điều may mắn, nhưng Hạ Trú lại thấy lo sợ.
Cô thà được giống như Trần Du, Quý Phi nỗ lực bồi dưỡng, cũng không muốn gánh vác lời nguyền nặng nề của gia tộc.
Cô chỉ muốn có được sự bình an, muốn có được hạnh phúc. Bây giờ Lục Đông Thâm mang tới cho cô tất cả. Cô sợ sẽ đánh mất, thế nên trước đó cứ chần chừ không dám nhận. Nhưng có được rồi cô lại càng sợ mất hơn, rất sợ.
Lục Đông Thâm ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em sẽ không đánh mất anh đâu.”
Cô ngước lên nhìn anh.
Anh cọ tay qua má cô: “Em là bảo bối khó khăn lắm anh mới có được, cho dù em không cần anh nữa, anh cũng tuyệt đối không buông tay.”
Sống mũi Hạ Trú cay xè. Gặp được Lục Đông Thâm mới là niềm may mắn nhất cuộc đời cô phải không?
Trước khi ra về, Hạ Trú thắp cho Phương Uyển loại hương đặc biệt. Đây là thứ duy nhất cô mang mỗi lần tới viếng Phương Uyển. Cô nói với Lục Đông Thâm: “Tuy em chưa từng gặp bà, nhưng em cảm thấy có lẽ bà thích thứ này.”
Khi hai người họ rời khỏi nghĩa trang, phía đường chân trời hoàng hôn đã buông, kéo dài vạn dặm, ngày mai sẽ lại là một ngày tươi đẹp.
Xe trong bãi đỗ vốn không nhiều, ngoài xe của nhân viên ở đây thì chỉ còn xe của Lục Đông Thâm, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc nữa, đỗ ngay phía trước xe của Lục Đông Thâm rất ngạo mạn.
Một chiếc xe việt dã biển địa phương, cửa xe để mở, có một cánh tay vắt ra ngoài, ngón tay gầy đang kẹp một điếu thuốc.
Hạ Trú đang định mắng ai mà thất đức như vậy thì có một người thò đầu ra, nở nụ cười nhắng nhít chào cô và Lục Đông Thâm.
Cô sững người, hóa ra là Nhiêu Tôn.