NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Hôm sau, ánh nắng rất đẹp, quả thực là một ngày thu thời tiết mát mẻ, bầu trời xanh ngắt như được gột rửa qua vậy.

Sau khi Lục Khởi Bạch mặc xong sơ mi, Cảnh Ninh tiến lên thắt cà vạt cho anh, bộ quần áo hôm qua được để trong giỏ đồ thay giặt nằm bên cạnh. Mỗi lần thắt cà vạt cho anh, Cảnh Ninh đều không nhìn lên trên, chỉ nhìn ngang tầm với nút cà vạt. Tay nghề thắt của cô tuy thuần thục, nhưng luôn toát ra một vẻ cẩn thận.

Khoảng thời gian này, ở lại nhà cô qua đêm dường như đã trở thành thói quen của Lục Khởi Bạch. Mỗi lần tới Bắc Kinh họp hành, anh đều đặt một phòng ở khách sạn Skyline, nhưng đến tối thì ở chỗ cô. Thế nên, khoảng thời gian này Cảnh Ninh luôn ở trong tình trạng thấp thỏm. Anh đúng là không thường xuyên đến Bắc Kinh, nhưng mỗi lần đến, tim cô lại như vọt lên tận cổ họng.

Trước mặt người ngoài, Lục Khởi Bạch luôn tỏ ra là người quân tử, khiêm tốn, nhưng Cảnh Ninh biết sự thất thường bất định của anh đáng sợ dường nào.

Hoặc có thể nói, cô biết rất rõ những người trong Lục Môn đáng sợ dường nào. Cho dù là một Lục Đông Thâm không dễ nổi giận, nhưng một khi trở mặt cũng có thể khiến người ta lạnh sâu vào tận cốt tủy.

Lục Khởi Bạch nhìn ánh sáng rạng rỡ ngoài cửa sổ, nói nửa đùa nửa thật: "Món quà sinh nhật năm nay của Lục Đông Thâm sẽ rất đặc biệt, tôi nghĩ, mỗi năm về sau vào dịp sinh nhật, chưa biết chừng anh ta sẽ mãi mãi ghi nhớ cảnh tượng rầm rộ ngày hôm nay."

Ngón tay đang thắt cà vạt của Cảnh Ninh chợt khựng lại.

Lục Khởi Bạch quay về, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Lát sau, anh giơ tay nâng cằm cô lên: "Thật sự không cố tình để Lục Đông Thâm hoài nghi?"

Cảnh Ninh không nhìn thẳng vào mắt anh mà cụp xuống: "Không."

"Nhìn vào mắt tôi và nói."

Cảnh Ninh ngước lên nhìn anh, lặp lại một lần nữa: "Không phải."

Lục Khởi Bạch không thu tay về mà quan sát biểu cảm của cô.

Chuông di động vang lên, là của Lục Khởi Bạch.

Anh buông tay, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô lại thấy anh cười và một lần nữa nhìn về phía mình. Cảm giác nhẹ nhõm khó khăn lắm mới xuất hiện lại tan biến. Nụ cười trong con ngươi của anh khiến cô cảm thấy hoảng sợ vô cớ.

Lục Khởi Bạch nhận điện thoại ngay trước mặt cô, đồng thời bật loa ngoài.

Đầu kia điện thoại là giọng một cô gái, cực kỳ hân hoan vui vẻ: "Lục đại ca, tác phẩm thiết kế của em đạt giải rồi!"

Cảnh Ninh vừa nghe rõ giọng nói ở đầu kia, sắc mặt chợt trắng bệch. Cô nhìn chằm chằm Lục Khởi Bạch, không thể tin nổi. Nụ cười đong đầy trong ánh mắt Lục Khởi Bạch, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ nhìn Cảnh Ninh: "Khá lắm."

Giống như khen ngợi người ở đầu kia điện thoại, lại giống như hài lòng với thái độ phản ứng của Cảnh Ninh.

"Lục đại ca, bây giờ em đang phải lựa váy mặc trong buổi nhận giải, anh bảo em mặc màu trắng hay màu đen thì đẹp?"

Lục Khởi Bạch nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt của Cảnh Ninh với vẻ hứng thú, ngữ khí nói với đầu kia điện thoại lại rất dịu dàng: "Màu trắng đi, con gái mặc màu trắng sẽ khá hợp mốt."

"Nhưng màu đen trông sẽ gầy hơn một chút nhỉ?" Đầu kia có phần nũng nịu.

Lục Khởi Bạch dịu dàng nói: "Đồ ngốc, em đâu có béo."

"Vậy em nghe lời Lục đại ca." Đầu kia vui sướng.

Sau khi Lục Khởi Bạch cất di động đi, anh cũng cất luôn cả vẻ dịu dàng giả vờ đó, khóe miệng tuy cười nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt như ngậm sương. Anh từ tốn nói với Cảnh Ninh: "Em bảo có phải bây giờ em gái em đang yêu thầm anh rể tương lai trong mắt nó không?"

Thứ cảm xúc Cảnh Ninh cố gắng kìm nén hết lần này tới lần khác cuối cùng cũng bộc phát. Dù sao thì em gái cũng là giới hạn cuối cùng của cô. Từ cách trò chuyện thân quen đó có thể thấy em gái cô đã không ít lần liên lạc với Lục Khởi Bạch.

Cô đang lo sợ.

Cô biết rất rõ mình lo sợ chuyện gì.

"Lục Khởi Bạch, anh là đồ khốn! Tôi đã từng cảnh cáo anh không được quấy rối em gái tôi!" Cảnh Ninh hận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn đâm một dao vào trái tim anh.

Cô phát điên, đánh đập anh như một kẻ điên.

Lục Khởi Bạch không cho phép cô muốn làm gì thì làm. Một tay anh giữ chặt hai cánh tay cô ra ở sau lưng, một tay giữ chặt gáy cô. Anh dùng sức, buộc cô phải đối diện với mình.

Trong ánh mắt anh chỉ còn là ghét bỏ, đâu còn tìm thấy chút dịu dàng nào như ban nãy?

"Em nói em không cố tình làm cho Lục Đông Thâm nghi ngờ, tôi tin sao?" Anh hạ thấp mặt xuống, hơi thở lạnh như băng, cứ thể phả vào mắt cô, đâm vào trái tim cô: "Chuyện ngu ngốc đó Cảnh Ninh em làm ra được sao?"

Cảnh Ninh chỉ cảm thấy gáy như sắp đứt rời, tay anh rất khỏe. Mỗi lần anh đi, khắp người cô đều tím bầm, anh như phát tiết hết mọi căm hận lên cô. Có lúc ngủ đến nửa đêm chợt bừng tỉnh giấc, nhìn thấy anh ở bên cạnh, cô đã kích động muốn giết chết anh.

Nhưng, chung quy cô không có dũng khí này.

Không có dũng khí để giết người, vì cô còn có em gái, còn vì cô cứ luôn cảm thấy sẽ đợi được đến ngày hạnh phúc. Cuộc sống không cho phép cô có suy nghĩ đó, cô không thể bướng bỉnh được.

Vậy mà ngay lúc này đây cô đã nghĩ, nên có dũng khí đó. Giết anh rồi, cô cũng giải thoát.

Giải thoát sự tuyệt vọng của cô đối với cuộc sống, giải thoát sự căm hận cô dành cho anh, giải thoát cơn ghen tỵ hôm nay cô mới phát hiện ra, sự ghen tỵ với chút dịu dàng anh dành cho em gái mình.

"Lúc đó tôi không ngờ Nhiêu Tôn lại ở phủ Thân vương. Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian, để chuyện này bị bên ngoài biết được, tới lúc đó sẽ khiến Lục Đông Thâm trở tay không kịp." Cô hít thở khó khăn, nhìn thẳng vào anh: "Dẫu sao thì vì chuyện Thương Xuyên rơi xuống, lãnh đạo thành phố đang có thành kiến với Skyline. Có thể tiếp tục dự án cũng là nhờ Nhiêu Tôn đứng ở trong dàn xếp. Nếu lại xảy ra chuyện, Skyline sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội."

Lục Khởi Bạch đè cô lên cánh cửa tủ quần áo, nghiến răng: "Tôi bảo em làm vậy sao?"

"Tôi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng." Cảnh Ninh đáp: "Tôi không muốn bị anh bó buộc nữa, những ngày tháng như thế này tôi chịu đủ rồi, một giây một phút cũng không muốn chịu nữa! Lục Khởi Bạch, anh muốn ép chết tôi đúng không? Chi bằng rút dao giết tôi luôn đi!"

Lục Khởi Bạch nhìn cô chằm chằm, dường như đang suy đoán sự thật giả trong lời cô nói. Ngay sau đó anh lại mạnh tay khiến Cảnh Ninh đau đớn nhíu mày.

"Không muốn nhìn thấy em gái em bị tổn thương thì yên phận một chút." Chóp mũi Lục Khởi Bạch gần như dính sát vào cô, anh uy hiếp từng câu từng chữ: "Còn dám tự ý hành động, đừng trách tôi không khách khí."

Lục Khởi Bạch đi rất lâu rồi, Cảnh Ninh vẫn ngồi bên dưới đất không nhúc nhích.

Cho tới khi chuông điện thoại của cô vang lên, cô mới giật mình phản ứng. Hơi thở của cô nhịp sau gấp hơn nhịp trước, ánh mắt dừng lại ở chiếc giỏ đựng quần áo trong góc. Cô bất ngờ bò dậy, cầm đồ của Lục Khởi Bạch lên, xé ra như phát điên.

Cúc áo sơ mi rơi vãi khắp nơi.

Nhưng cũng chỉ là cúc áo mà thôi, chiếc sơ mi vẫn nguyên vẹn.

Giây phút này, Cảnh Ninh cuối cùng mới tuyệt vọng phát hiện, cô không thể làm tổn thương anh, một chút cũng không.

***

Sáng nay Lục Đông Thâm đích thân lái xe tới Cục dân chính.

Bắt đầu từ lúc ngồi lên xe, trái tim Hạ Trú cứ đập thình thịch, vừa kích động vừa căng thẳng. Đường xá hơi tắc một chút, Lục Đông Thâm tập trung nhích từ từ, vững vàng mà nhanh chóng.

Thấy cô cứ đặt tay lên ngực, anh mỉm cười, một tay giữ vô lăng, tay kia kéo tay cô lại, đan vào nhau. Anh thích nhìn cô những lúc căng thẳng, rất đáng yêu.

Đợi một chiếc đèn đỏ.

Hạ Trú siết chặt tay Lục Đông Thâm, vô thức hỏi một câu: "Chúng ta đang đi lấy giấy chứng nhận sao?"

"Phải." Lục Đông Thâm cố nhịn cười.

Hạ Trú thở dài: "Cứ như nằm mơ vậy, em cứ thế sắp làm vợ của anh, thật thần kỳ."

Một câu nói khiến Lục Đông Thâm câm nín, thế là ý gì? Lấy anh sao bỗng dưng trở thành chuyện thần kỳ chứ?

Khi đèn xanh bật sáng, chuông di động của Lục Đông Thâm vang lên.

Anh buông tay cô ra.

Chỉ một khoảnh khắc như thế, Hạ Trú bỗng nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ. Giống như một thứ cô đang nắm chặt trong tay bỗng dưng biến mất vậy. Sau đó, cô khẩn trương xóa bỏ suy nghĩ này. Có lẽ, đó chỉ là sự căng thẳng gây rối mà thôi.

Là điện thoại Dương Viễn gọi tới.

Lục Đông Thâm nghe máy bằng tai nghe Bluetooth, Hạ Trú cũng đánh mắt sang nhìn.

Cụ thể đã nói gì cô không hay biết, chỉ nhạy cảm phát hiện sắc mặt Lục Đông Thâm bất giác chuyển sang cứng đờ, lạnh ngắt. Sau đó anh đánh tay lái, chiếc xe trượt vào đường nhánh.

"Buổi họp báo lúc mấy giờ?" Giọng Lục Đông Thâm trầm đến đáng sợ.

Ngay lúc đó, trái tim Hạ Trú cũng lạnh theo.

Đầu kia lại nói ngắn gọn vài câu.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Đông Thâm lại gọi tiếp cho Cảnh Ninh, đầu kia rất lâu mới bắt máy. Anh lạnh lùng ra lệnh: "Lập tức điều tra về sản phẩm mới ra mắt của Trường Thịnh."

Trái tim Hạ Trú chợt đập lỡ nhịp.

Sau khi anh gọi xong cuộc điện thoại, cô kiềm chế hơi thở, nhỏ giọng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối vẫn rất u ám. Im lặng một lúc anh nói: "Công thức sản phẩm mới của thương hiệu H bị đánh cắp rồi."

Cái gì?

Hạ Trú sửng sốt.

Sản phẩm mới của thương hiệu H, chính là loại mà Skyline sắp công bố tại thị trường châu Á, là sản phẩm quan trọng để thương hiệu H bước chân vào Trung Quốc, cũng là sản phẩm quan trọng sau khi Skyline tiếp quản việc quản lý thương hiệu H tại khu vực châu Á. Bây giờ công thức bị đánh cắp?

Công thức vẫn luôn do cô quản lý.

"Đông Thâm..." Hạ Trú nhất thời như bị ai tát mạnh, mất hết sức lực: "Chúng ta phải quay về công ty giải quyết thôi."

Lục Đông Thâm nhìn chăm chăm về phía trước.

Qua một ngã tư nữa, rẽ trái chính là Cục dân chính, rẽ phải chính là đường về công ty. Cuộc họp báo của Trường Thịnh sẽ bắt đầu ngay thôi. Câu nói của Dương Viễn vẫn văng vẳng bên tai anh: "Tôi biết hôm nay là ngày rất quan trọng đối với cậu, nhưng bất luận việc cá nhân có quan trọng cỡ nào thì cậu cũng phải quay về ngay bây giờ, ngay lập tức!"

Quay về ngay lập tức...

Lục Đông Thâm nghiến răng, đạp chân ga, khi lao tới ngã tư, anh đánh tay lái cho chiếc xe rẽ phải, hướng về phía công ty...

~Hết chương 301~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi