NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Một đoạn ghi âm bất ngờ.

Không ít người có mặt ở đó đều sửng sốt, sắc mặt Hạ Trú có phần nhợt nhạt. Một tay Lục Đông Thâm vẫn đang nắm lấy tay cô, tay trái đặt lên mặt bàn họp, những ngón tay gầy gõ nhẹ bâng quơ từng nhịp lên mặt bàn.

Nét mặt của anh không có nhiều thay đổi, không thể nhận ra đoạn ghi âm này ảnh hưởng như thế nào tới anh.

Cận Nghiêm từ đầu tới cuối vẫn nắm giữ tiết tấu, nhìn Hạ Trú: "Giám đốc Hạ, giọng nói trong đoạn băng ghi âm là của cô đúng không?"

Hạ Trú cố giấu cảm xúc: "Phải."

"Nội dung của đoạn ghi âm không bị làm giả chứ?" Cận Nghiêm lại hỏi.

Hạ Trú thầm hít sâu một hơi: "Không có."

Sự thẳng thắn này khiến những người có mặt ở đó không khỏi bàng hoàng. Ngay cả Cận Nghiêm cũng không ngờ. Anh ta hơi sững người. Anh ta còn nghĩ rằng cô sẽ điên cuồng không thừa nhận, thậm chí nhấn mạnh khả năng file ghi âm có thể bị làm giả.

Phản ứng của mọi người không cần nhìn Hạ Trú cũng biết, chỉ có điều, cô tập trung ánh mắt vào bàn tay của Lục Đông Thâm. Khi động tác khẽ gõ nhịp của anh khựng lại, trái tim cô cũng đập lỡ một nhịp.

"Vậy thì sao nào?" Hạ Trú phản kích.

Cận Nghiêm ít nhiều cũng có cái nhìn khác về cô. Người phụ nữ này quả thật không tầm thường. Anh ta mỉm cười, trong ánh mắt là những tia sáng mê người, nhưng những lời nói ra thì dồn ép vô cùng.

"Nếu giám đốc Hạ đã thừa nhận đoạn ghi âm này không bị làm giả, vậy thì tôi có một nghi vấn. Cơ hội mà cô nói đến là gì? Năng lực là sao? Và mục đích là thế nào?"

Hạ Trú mím môi nhìn anh ta chằm chằm, cô ép bản thân phải hết sức bình tĩnh.

"Nhưng tôi có thể thử trả lời những nghi vấn này xem sao." Cận Nghiêm nói: "Cơ hội chính là khiến Lục Đông Thâm yêu cô, vì cô làm mọi chuyện; Năng lực dĩ nhiên là quyền và thế; Mục đích của cô thì không cần phải nói rồi đúng không, để trả thù cho Đàm Diệu Minh."

Ánh mắt Hạ Trú lạnh như băng: "Đàm gia đúng là vật hy sinh cho cuộc chiến tranh giành quyền lực, cái chết của anh ấy ấm ức chứ không oan ức. Anh ấy đã dây vào thứ không nên dây, đi vào đường cùng là điều tất yếu, về điểm này tôi suy nghĩ rất rõ ràng. Thế nên, anh cho rằng tôi tiếp cận Lục Đông Thâm là để trả thù cho Đàm gia sao? Vô căn cứ."

"Cũng chưa chắc là vô căn cứ đâu." Cận Nghiêm tiếp tục được đà lấn tới: "Đàm Diệu Minh đối với cô ơn nặng như núi, toàn bộ người dân Thương Lăng đều biết, có Đàm Diệu Minh mới có Tưởng Ly. Năm xưa, vì muốn giúp Đàm Diệu Minh giữ vững địa bàn, có thể nói là đã liều mạng, đổ cả máu. Vì Đàm Diệu Minh, cô có thể lên núi đao, xuống biển lửa. Phần tình cảm này có thể thay đổi hay nhạt nhòa đi theo thời gian sao? Đàm Diệu Minh đúng là chết không oan, nhưng nếu không phải vì Skyline có ý đồ với mảnh đất Thương Lăng đó, Đàm Diệu Minh cũng không phải chết sớm như vậy, cục tức này cô nuốt xuống được sao? Quan trọng hơn là, sau khi Đàm Diệu Minh chết, tuy rằng phần lớn tài sản của anh ta bị sung công, nhưng vẫn có phần vượt qua được sự thẩm tra của pháp luật. Đám thuộc hạ của Đàm Diệu Minh phải làm sao? Tâm huyết anh ta dùng dao giành về sẽ thế nào? Giám đốc Hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, dĩ nhiên sẽ không giương mắt ngồi nhìn. Đương nhiên, có lẽ đằng sau cái danh trả ơn nghĩa cho Đàm Diệu Minh đã nảy sinh tình cảm cũng chưa biết chừng. Dù sao thì, có người phụ nữ nào không yêu một nhân vật kiệt xuất."

"Cận Nghiêm, anh nói như r..." Hạ Trú muốn chửi bậy, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống. Cô nắm chặt tay lại: "Anh đừng có ăn nói bậy bạ."

Cận Nghiêm không đoái hoài tới lời phản bác của cô, vẫn thản nhiên tiếp lời: "Lấy tiền tài của Lục Đông Thâm để nuôi tài sản của Đàm Diệu Minh, lấy thế lực của Lục Môn trụ vững thế lực của Đàm Diệu Minh. Bước đầu tiên là khống chế Lục Đông Thâm, bước thứ hai để Lục Đông Thâm cam tâm tình nguyện đưa cô vào Lục Môn. Báo thù, nuôi thế lực, đây mới là mục đích của cô."

"Báo thù, nuôi thế lực?" Hạ Trú nghiến răng kèn kẹt, nói rành mạch từng từ từng chữ: "Tôi không thèm, Đàm gia cũng không thèm!"

Cô không ngờ Cận Nghiêm lại điều tra triệt để như vậy, đến tình hình hiện tại của các thuộc hạ Đàm Diệu Minh cũng nắm rõ. Tưởng Tiểu Thiên không chỉ một lần van nài cô trở về Thương Lăng, trở thành gia của họ, trở thành ông trời của họ, nhưng người khiến lòng cô vướng bận là Lục Đông Thâm.

Những sản nghiệp Đàm Diệu Minh chưa bị tịch thu, cô đúng là muốn chỉnh đốn lại, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ động vào tiền bạc và thế lực của Lục Đông Thâm, càng không muốn kiểm soát Lục Đông Thâm để bắt anh làm điều gì cho cô cả.

Mấy thủ đoạn hèn hạ này cô không thèm làm. Mà Đàm gia tuy là người trong giang hồ nhưng làm việc cũng rất quy củ, tuyệt đối không làm mấy hành vi tiểu nhân như vậy.

Nhưng câu này khi nói ra đã bị biến vị.

Chí ít thì, Hạ Trú cảm nhận được rất rõ ràng bàn tay người đàn ông ở trên mu bàn tay cô đã cứng lại giây lát. Trái tim cô cũng theo đó mà lỡ nhịp. Ý tứ của câu nói vừa rồi rất rõ ràng, nhưng rơi vào tai Lục Đông Thâm chưa chắc đã rõ ràng nữa.

Cô quay đầu nhìn về phía Lục Đông Thâm.

Đường nét trên góc nghiêng của anh có phần cứng lại, bờ môi hơi mím trông có vẻ lạnh lùng. Anh không nhìn cô, chỉ cất giọng trầm trầm: "Cho dù đoạn ghi âm này không làm giả thì cũng chẳng nói lên được điều gì."

Sự bảo vệ vào thời khắc này lại không khiến Hạ Trú yên tâm hơn chút nào, chỉ bởi vì sắc mặt của anh. Cận Nghiêm ung dung điềm đạm nói: "Các sản nghiệp sau khi Đàm Diệu Minh mất đều đã được tổ điều tra lần lượt tìm ra. Có thể tôi phán đoán sai về mục đích của giám đốc Hạ. Nhưng, trong đoạn ghi âm có nhắc đến nguyên liệu, hơn nữa không được nói với ai. Về điểm này, chắc chắn không phải do tôi ngộ nhận."

Nguyên liệu mới là điểm mấu chốt.

Cận Nghiêm nhìn về phía Hạ Trú: "Loại nguyên liệu có thể khiến giám đốc Hạ phải nhọc công tìm kiếm nhất định không đơn giản, phải không? Hơn nữa còn dùng cho giám đốc Lục, là gì vậy?"

Hạ Trú nhìn anh ta chằm chằm: "Nếu anh đã điều tra ra rồi, còn cần tôi phí lời sao?"

"Cỏ địa hồn." Cận Nghiêm không vòng vèo nhiều, đứng lên, chống hai tay lên bàn họp, hơi đổ về phía trước nhìn cô: "Loài thực vật chỉ sống trên các vách núi dựng đứng, muốn thu thập cũng cực kỳ khó khăn, thế nên hiếm có ai biết đến."

Hạ Trú hơi nheo mắt lại. Cận Nghiêm, cô đúng là xem thường anh ta rồi.

"Là thứ gì vậy?" Lục Đông Thâm rút tay về. Thuốc lá để ở văn phòng không mang tới nên anh tiện tay với lấy bao thuốc không biết của ai trên mặt bàn, lấy ra một điếu.

Giọng anh nghe rất trầm và lạnh, giống như đang đè nén cảm xúc. Nhưng khi châm thuốc, ngón tay anh lại hơi run run. Nhưng anh cũng kiềm chế rất nhanh, rít một hơi thuốc rồi nhả khói.

Cận Nghiêm bình thản nói: "Tôi nghĩ, sự nguy hại của cỏ địa hồn nên để người chuyên ngành giải thích thì tốt hơn. Giám đốc Quý."

"Không cần đâu, tôi sẽ tự nói."

Thanh âm của Hạ Trú thanh lạnh. Ban nãy khi Lục Đông Thâm rút tay về, trái tim cô cũng đã lạnh ngắt một nửa.

Cô cũng rất muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại sợ sự nồng đậm của thuốc lá.

Bấy giờ cô mới bàng hoàng, hóa ra đã lâu lắm rồi mình không còn hút thuốc nữa. Bởi vì sự hoang mang, sự sợ hãi của cô đều được sự ấm áp của Lục Đông Thâm thay thế. Bây giờ bất thình lình như vậy, cô bỗng dưng không tìm được thứ gì lấp vào.

"Con người có ba hồn, thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn, trong đó mệnh hồn còn có tên là trung khu hồn, tức là tinh thần của con người. Cỏ thiên hồn là cái tên được người dân địa phương lưu truyền bao lâu nay, không có danh pháp khoa học. Loại thực vật này hiệu lực khi còn sống không lớn, nhưng sau khi chết khô đi rồi thì mùi hương phát tán ra sẽ gây ảnh hưởng tới trung khu thần kinh của con người, có tác dụng an thần. Thế nên rất nhiều người bản địa cho rằng cỏ thiên hồn có tác dụng trấn hồn là vì vậy."

"Cỏ địa hồn cũng là cái tên được người dân địa phương lưu truyền, công dụng không khác cỏ thiên hồn là mấy, khi dùng với con người cũng có tác dụng an thần. Nhưng hiệu quả của cỏ địa hồn không nhanh chóng như cỏ thiên hồn, mùi hương của nó dài lâu, phản ứng gây ra với cơ thể người cũng chậm, đây cũng là nguyên nhân cỏ địa hồn không được mấy người bên ngoài biết đến."

Tần Tô ngồi bên cạnh nghe những lời này, khi ngước mắt lên nhìn cô đã có chút ngờ vực. Biểu cảm của Lục Đông Thâm không có nhiều suy suyển, anh chỉ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khói thuốc màu xanh xám che mờ đi đôi mày của anh...

Cận Nghiêm nhìn về phía Quý Phi.

Quý Phi gật đầu nói: "Tuy tôi chưa tận mắt nhìn thấy cỏ địa hồn, nhưng cũng từng nghe nói đến loại thực vật này, công dụng đúng là như giám đốc Hạ đã trình bày." Cận Nghiêm đưa tập tài liệu thứ hai cho Lục Đông Thâm: "Đây là kết quả hóa nghiệm thành phần của cỏ địa hồn, chứng thực được sử dụng với một số lượng nhỏ sẽ có tác dụng an thần. Nếu sử dụng trong một thời gian quá dài sẽ gây nghiện, làm tổn thương trung khu thần kinh trong não bộ."

Lục Đông Thâm liếc nhìn tập tài liệu, chỉ nhíu mày, không mở ra.

Cận Nghiêm thấy vậy nói tiếp: "Cho thêm thành phần có hại này vào thuốc lá của tổng giám đốc Lục, giám đốc Hạ, cô cũng quá thâm độc rồi đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi