NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Khi Tưởng Ly bước vào làm dấy lên không ít tiếng reo hò, tất cả mọi ánh mắt đều dán vào cô, sau đó có những tiếng thì thầm to nhỏ, còn có những người ngang nhiên huýt sáo trêu đùa.

Tưởng Tiểu Thiên và đám Răng trắng đi sát theo sau, giống như bảo vệ một vị thần vậy.

Mark vẫn chưa lên sàn.

Có thể hiểu được, trụ cột mà, chắc chắn sẽ xuất hiện cuối cùng.

Bốn phía xung quanh võ đài được quây bằng dây thép, không có đai hoãn xung. Ở nơi đánh quyền chết, tất cả mọi thiết bị an toàn đều là thừa thãi. Ngọn đèn lớn trên đỉnh đầu lần lượt được bật sáng, trong đó có bốn ngọn đèn là sáng nhất, lần lượt chiếu về bốn phía Tây, Bắc, Đông, Nam của võ đài, thoạt nhìn giống như đèn đi săn vậy.

Tưởng Ly mặc một bộ đồ thể thao bó sát người màu trắng. Áo trên hơi ngắn kiểu croptop, để lộ một đoạn eo thon, trắng như ngó sen, làn da mịn màng nõn nà.

Cô đứng dưới ánh đèn, từ từ quấn đai bảo vệ vào cổ tay, mặc kệ những âm thanh như nước thủy triều dâng. Tối nay cũng có không ít thuộc hạ của Ấn Túc Bạch. Sau khi biết được trải nghiệm lúc trước của mình, ai nấy đều nghiến răng kèn kẹt, nhìn chằm chằm Tưởng Ly ở trên sân khấu, ầm ĩ: Để xem con nhỏ này có bản lĩnh gì...

Khi Tưởng Ly cúi xuống lấy trang phục thi đấu, bất thình lình nảy sinh một cảm giác. Cô đứng thẳng người dậy, một tay cầm trang phục, ánh mắt nhìn xuyên qua khắp bốn phía.

Toàn bộ ánh sáng đều tập trung cả vào võ đài, thế nên bên dưới sẽ tối hẳn đi. Cô không nhìn ra được gì, chỉ cảm thấy có một sự khác lạ rất quen thuộc, không nói ra được, chỉ xôn xao trong lòng.

Cô cúi thấp người, đầu gối phải chạm đất, nhân lúc mặc trang phục bèn khẽ hỏi Tưởng Tiểu Thiên đứng dưới: "Ngoài mấy đứa ra, hôm nay còn có ai đến?"

Tưởng Tiểu Thiên áp mặt vào hàng rào sắt, móc ngón tay qua từng ô: "Hết rồi ạ, chỉ có mấy đứa bọn em, cùng lắm là Dương Viễn và Nhiêu Tôn."

Đáy lòng Tưởng Ly dâng lên chút hồ nghi, bỗng nghe thấy một tiếng rầm rất lớn. Cô ngước mắt lên nhìn, lại có một tầng lưới sắt đan kín kẽ chụp thẳng lên đỉnh đầu. Như thế, cả võ đài thật sự đã giống hệt một chiếc lồng sắt.

Cô đứng dậy, cười khẩy trong lòng: Ấn Túc Bạch, bổn gia đây cũng rất thích sự tàn nhẫn này của anh đấy.

Đang mải nghĩ thì nghe thấy mọi người xung quanh ầm ĩ, tiếng hoan hô vang vọng khắp nơi.

Không cần đoán, là Mark đã bước vào.

Tưởng Ly đứng trên cao nhìn xuống rất rõ ràng. Đèn đuổi hắt xuống, một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng được mọi người rào trước đón sau đưa vào, trên người khoác một chiếc áo lông thấm mồ hôi màu trắng rất rộng. Có một vài vị khách chen lấn nhau vượt lên, chắc chắn là muốn tiếp cận ở khoảng cách gần, nhưng đã bị những vệ sỹ bảo vệ trước sau, trái phải chắn kín kẽ.

Thật sự là một khí thế rầm rộ, không khác gì ngôi sao.

Tưởng Ly tự động khởi động cổ tay, âm thầm giãn gân cốt. Chẳng mấy chốc, cửa "lồng" đã được mở ra ở một phía. Mark ném chiếc áo lông trên người xuống, đi thẳng lên.

Mọi người một lần nữa hoan hồ, làm Tưởng Ly đinh tai nhức óc. Cô ngước mắt lên nhìn, tâm thế ít nhiều cũng nhụt đi một chút.

Anh ta phải cao đến 1 mét 80, 1 mét 90, để trần nửa người trên. Tuy thịt thà không đầy rẫy nhưng cơ bắp rắn chắc, rạch ròi, tám múi cơ đều không phải dạng vừa, vóc người tráng kiện, da hơi ngăm đen. Nói chi đến cú đấm không biết to hơn bàn tay cô gấp bao nhiêu lần của anh ta.

Thể hình đúng là không khiến cô phản cảm, thể hình của Lục Đông Thâm so với người này cũng không hề kém cạnh.

Diện mạo thật sự đẹp trai, cũng rất "man". Tưởng Ly nghĩ, người có gương mặt đẹp trai như vậy mà phải kiếm sống ở một võ quán phi pháp thì thật là đáng tiếc. Sao không đi làm diễn viên chứ? Có vài phần giống với diễn viên Thái Jesdaporn Pholdee, có điều khuôn mặt trước mắt lạnh hơn vài phần.

Tưởng Ly vô thức so sánh gương mặt của Mark với Lục Đông Thâm. Cuối cùng cô cảm thấy, xét về độ đẹp trai thì Lục Đông Thâm vẫn hơn một bậc, gen của con cháu Lục Môn không thể phản bác.

Lục Đông Thâm...

Tưởng Ly lắc đầu một cái, đúng là trúng tà rồi, sao lại liên tục nhớ về anh chứ?

Sau khi Mark lên võ đài, nhìn thấy Tưởng Ly thì sững người giây lát.

Anh ta nhìn cô gái chỉ như một gà con trước mắt, rất lâu vẫn còn chìm đắm trong cảm giác sững sờ. Cô gái rất đẹp, là kiểu xinh đẹp mà ném vào giữa cả đống mỹ nhân vẫn có thể nổi bật hơn người. Nhưng ánh mắt lại rất chí khí, ngay cả chỏm tóc đuôi ngựa buộc cao của cô cũng phóng khoáng oai phong. Những cô gái có diện mạo như vậy quả thật hiếm có.

Cao khoảng 1 mét 65, vóc người thanh mảnh, xem chừng cũng chỉ trên dưới 45 cân, nhưng rất linh hoạt, thẳng lưng ưỡn ngực, hai chân thẳng tắp. Ánh mắt anh ta vô tình liếc xuống phần eo hở ra của cô. Quá thon, anh ta cảm thấy chỉ cần xách nhẹ lên là cô có thể gãy lưng.

Mark vẫy tay về phía dưới võ đài.

Ngay sau đó, bầu không khí đang ồn ào lập tức im phăng phắc.

Mark tiến lên trước hai bước, Tưởng Ly thấy vậy cũng lại gần thêm hai bước. Thế là, hai người chỉ còn cách nhau một cách tay.

Mark hỏi cô: "Cô là người muốn đấu với tôi?"

Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh ta: "Đúng vậy."

Mark nhướng mày nhìn cô một lúc lâu, dường như có ý đánh giá. Nhưng trong quá trình đánh giá đó, lại có một mùi hương thoang thoảng, khi có khi không len lỏi vào hơi thở của anh ta. Là mùi hương trên người cô, một giây trước còn thanh nhã như lan, một giây sau đã mỏng tang như thảo mộc, quấn quýt nơi lồng ngực, trở thành một mùi hương không thể miêu tả rõ ràng, nhẹ nhàng quấn lấy anh ta.

Một sự cảm thông vô tình dâng lên, Mark bất ngờ hỏi một câu: "Cô chắc chứ?"

"Đương nhiên." Khóe môi Tưởng Ly khẽ rướn lên.

Ấn Túc Bạch ngồi trên ghế khán giả, nhìn cảnh tượng ấy chợt nhíu mày: Tên Mark này làm sao vậy? Lề mề gì nữa chứ?

Đánh quyền chết không có quy tắc tính hiệp, không có thời gian nghỉ ngơi, càng không quy định chiêu thức, đánh đến khi đối phương ngã gục thì thôi. Mọi quy tắc trên võ đài đều do các võ quán đặt ra, hoàn toàn khác với quy định của những cuộc thi đấu chính thống.

Khi tiếng còi vang lên, Mark khí thế bừng bừng. Đôi găng đấu nặng 6 ounce mang theo một làn gió mạnh đồng tới lao tới, tốc độ nhanh như chớp. Tưởng Ly phản ứng nhanh, né người gọn gàng, cú đấm của Mark bị hụt. Thấy vậy, anh ta cũng lập tức chuyển hướng của cú đấm, Tưởng Ly lại cúi người né đòn. Cánh tay to bè của anh ta sượt qua đỉnh đầu cô. Cô nhanh tay nhanh mắt, lập tức ra đòn đấm vào xương sườn của anh ta.

Cú đấm này không nhẹ, Mark đau đớn, cơ thể cao lớn khuỵu xuống một nửa. Bấy giờ trong ánh mắt nhìn Tưởng Ly chằm chằm của anh ta mới có sự cảnh giác. Anh ta hoàn toàn không ngờ phản ứng của cô lại nhanh như vậy, ra tay cũng tàn nhẫn như vậy.

Với kinh nghiệm đánh đấm nhiều năm của anh ta, chỗ xương sườn kia sẽ nhanh chóng sưng lên, chí ít cũng phải bầm tím nửa tháng.

Mark không khinh địch nữa, gào lên hướng về phía Tưởng Ly. Cú đấm như gió, hướng về phía mặt cô. Tưởng Ly bị anh ta dồn ép, liên tục lùi sau, lưng chẳng mấy chốc đã chạm vào lưới dây thép, giương mắt nhìn cú đấm phóng tới, bên tai là tiếng gọi gấp gáp của Tưởng Tiểu Thiên: Cẩn thận!

Một giây sau, Tưởng Ly nghiêng đầu, cú đấm hướng thẳng vào lưới, rầm một tiếng, một lớp lưới sắt kiên cố không có tính đàn hồi cũng bị đấm đến rung lên bần bật. Còn chưa đợi Mark đấm tiếp thì Tưởng Ly đã tung một cú đấm vào cánh tay đang vắt ngang qua của Mark, nhưng lực không lớn, Mark dùng tay còn lại đấm tiếp.

Đúng với ý cô, cú đấm trước đó chẳng qua là mượn sức. Cú đấm này của Mark hướng tới, một cú đấm khác của cô lại leo cao. Ngay sau đó cả người cô dưới sức mạnh của hai cánh tay nhảy vọt lên người anh ta, rồi lại mượn lực của tấm lưới thép đang run lên giẫm xuống bật nhảy.

Người nhẹ như không, vượt qua đỉnh đầu của Mark, một giây sau, một cú đấm hướng thẳng xuống đỉnh đầu của anh ta, sau đó cô lại trượt xuống, vững vàng hạ cánh xuống đất, nhanh chóng quay người.

Mọi người đầu tiên bàng hoàng, sau đó thì hoan hô rầm rộ, không ai ngờ được Tưởng Ly lại ra chiêu thức ấy.

Chính Mark cũng bất ngờ, một lòng tưởng rằng cô sẽ lấy rắn địch rắn. Không ngờ một quyền không khác gì đánh vào bịch bông, mà trọng tâm của cơ thể cũng nằm cả vào cú đấm. Cú đấm kia khiến cơ thể anh ta lảo đảo, đỉnh đầu lại chịu một lực rất mạnh, rung lắc dữ dội, sống lưng chạm vào lưới thép.

Lấy nhu khắc cương, lấy yếu đánh mạnh.

Tưởng Ly tranh thủ thở một chút. Chỉ dựa vào sức mạnh cô chắc chắn không bằng anh ta, cứ đánh rắn là chết chắc. Lợi dụng ưu thế cơ thể nhẹ nhàng để tiêu hao thể lực của anh ta mới là thượng sách.

Cô nhìn chằm chằm Mark, từ trong ánh mắt anh ta nhận ra một sự tàn nhẫn. Người này đã hai lần chịu thiệt, tiếp theo sẽ không dễ đối phó nữa.

~Hết chương 381~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi