NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Từ hôm qua tới hôm nay, trái tim Tưởng Ly cứ lơ lửng mãi, giống như có một cảm giác đang nhắc nhở bản thân: Sự việc sẽ chẳng suôn sẻ đến vậy đâu.

Ban nãy thấy sắc mặt trưởng quầy Vương có vẻ do dự, thái độ ấp úng, cảm giác này của cô lại càng mãnh liệt hơn.

Quả nhiên, không được như ý nguyện.

Quý Phi nghe xong câu này chợt sững người, lát sau có phần ngập ngừng: "Thế nào gọi là... xảy ra chút vấn đề?"

Câu này cũng là câu Tưởng Ly rất muốn hỏi.

Phong thống tán sau khi được Tả Thời cải thiện đã quý giá lắm rồi, nhưng nếu được nhìn công thức gốc một lần, há chẳng phải càng tốt hơn?

Trưởng quầy Vương có vẻ không muốn nói nhiều. Ông ta đẩy chi phiếu tới bên cạnh tay Quý Phi rồi nói: "Tức là không có được công thức gốc nữa, chính là như vậy. Giao dịch của chúng ta hủy bỏ, thật xin lỗi, tôi còn đang vội ra sân bay."

Quý Phi thấy vậy càng gấp gáp, nhét lại nhét chi phiếu, tiện thể giữ ông ta lại: "Không được, không được. Chúng ta đã nói với nhau rồi, bất luận thế nào ông cũng có thể có được công thức gốc. Đây là tiền đặt cọc của tôi, giao dịch này không thể thôi như vậy được.

"Vậy nếu tôi không lấy được chẳng nhẽ còn băgứt tôi đi ăn trộm ăn cướp à..." Trưởng quầy Vương cũng bực, giọng đột ngột cao lên. Sau khi ngẫm lại thấy mình hơi quá đà, ông ta lại hạ thấp giọng, gạt tay Quý Phi ra: "Cô yên tâm, tôi lúc nào cũng theo dõi, một khi có tin tức gì tôi còn liên lạc với cô."

Nhìn tình hình này thì Quý Phi không muốn buông tay mà trưởng quầy Vương cũng rất gấp gáp, hai người họ bắt đầu lôi lôi kéo kéo tại chỗ. Tưởng Ly đứng bên cạnh bình tĩnh lên tiếng: "Xem ra, là người giao dịch với trưởng quầy Vương có sự cố thì phải?"

Trưởng quầy Vương là ông chủ một tiệm thuốc lâu đời, nói trắng ra cửa hàng của ông ta chính là một trung gian giao dịch, thu thập các hàng tốt rồi chuyển tay bán lại. Trừ phi là đối phương ra giá cực cao hoặc thứ muốn có vô cùng quý hiếm, bằng không đa phần là các nhà cung cấp chỉ đối mặt với nguyên liệu, giống như Nguyễn Kỳ, đều sẽ trực tiếp tiếp xúc với loại người này.

Thế nên, Tưởng Ly suy đoán rằng, bản thân trưởng quầy Vương vốn muốn thúc đẩy thành công giao dịch này, nhưng người giao hàng cho ông ta xảy ra vấn đề.

Trưởng quầy Vương thấy tình hình bị Tưởng Ly vạch trần, sắc mặt sa sầm lại. Nhưng ông ta cũng không nói rắn mà ngồi xuống, từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra trưởng quầy Vương và Quý Phi biết đến nhau là thông qua Nguyễn Kỳ.

Từ nửa năm trước, Quý Phi nhờ cậy Nguyễn Kỳ tìm một bí kíp, nội dung cụ thể thì không nói, chỉ nói rằng tới từ Tần Xuyên. Tâm tư của Nguyễn Kỳ lúc đó không quan trọng hóa việc kiếm tiền, hơn nữa thứ Quý Phi cần cũng không phải nguyên liệu, nên cô ấy đã chuyển sang giới thiệu trưởng quầy Vương.

Lúc ấy trưởng quầy Vương cũng không suy nghĩ gì nhiều. Một công thức không đầu không cuối, còn không có nội dung cụ thể, chỉ nói là công thức tới từ Tần Xuyên thì đều muốn có, nghe là đã thấy không đáng tin cậy.

Kết quả, ông trời dường như đã có sắp đặt từ trước. Một buổi trưa nọ, từ phía Tây thật sự có một người tới tiệm thuốc, ra vẻ bí ẩn chào hàng một bí kíp. Trưởng quầy Vương chỉ tiện miệng hỏi đại, được biết đối phương tới từ Tần Xuyên thật, chợt giật mình trong lòng.

Quý Phi sau khi biết chuyện này thì vui mừng khôn xiết.

Ngành này luôn có quy tắc giao dịch, nếu bí kíp đã xuất hiện, thì với tư cách là người trung gian, trưởng quầy Vương sẽ phải hỏi han rõ ràng. Ông ta sẽ lấy thông tin từ hai phía rồi xác nhận rõ ràng, cho đến khi chắc chắn đó chính là thứ cần giao dịch thì mới nhận tiền của Quý Phi.

Thanh niên đó hứa hẹn ba ngày sau sẽ đưa bí kíp tới.

"Nhưng ba ngày sau tôi không gặp cậu ta." Trưởng quầy Vương rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi: "Cậu ta không hề xuất hiện lại nữa."

"Nói thật lòng, việc làm ăn với cô Quý tôi thật sự muốn làm, có ai lại gây khó dễ với tiền chứ. Tôi đã đợi cậu đó một thời gian dài, cũng cố gắng kéo dài với cô bên này. Tôi còn từng nghĩ sẽ đi tìm cậu ta, nhưng biển người mênh mông biết đâu mà tìm? Có điều nói về Tần Xuyên, cô Quý, có phải là dãy núi Tần Lĩnh* không?"

*Là một dãy núi chính chạy theo hướng Đông – Tây ở Nam Bộ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Cùng với Hoài Hà, dãy núi tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Bắc và Nam Trung Quốc.

Quý Phi bất lực cúi gằm xuống, rất lâu sau mới nói: "Có lẽ là vậy."

Cả hai người họ không ai chú ý rằng khi Tưởng Ly nghe thấy hai chữ "Tần Xuyên", sắc mặt có hơi thay đổi.

"Phía giao dịch mãi không chịu lộ diện, tôi cũng không tiện cứ lần lừa mãi, không còn cách nào khác đành hẹn gặp cô Quý nói rõ tình hình. Chuyện này nói tới cùng vẫn là tôi thất hứa trước, thế nên bắt buộc phải tới Mỹ có lời với cô."

Bầu không khí xung quanh im ắng hơn không ít.

Tưởng Ly bất thình lình hỏi: "Đó là công thức gì?"

Trưởng quầy Vương không giấu giếm, nói thật những gì mình biết: "Đối phương gọi nó là Vong ưu tán."

Đáy mắt Tưởng Ly hơi sửng sốt, cô quay đầu nhìn thẳng Quý Phi, Quý Phi âm thầm gật đầu với cô.

"Có khi nào đối phương cũng là bán trao tay không?" Tưởng Ly lại hỏi.

Trưởng quầy Vương lắc đầu: "Nghe cậu ta nói cũng có bài bản hẳn hoi, chắc không phải là bán trao tay."

Ông ta không vội đi nữa, tiếp tục nói: "Cậu đó nói, Vong ưu tán được truyền lại từ đời tổ tông đầu tiên, đã lên đến cả ngàn năm rồi. Nhưng tôi cảm thấy đây chắc chắn là lời khoác lác, làm gì có công thức nào lưu giữ được ngàn năm?"

Tưởng Ly nói: "Ông cứ nói tiếp đi."

Trưởng quầy Vương thấy vậy nói tiếp: "Cậu đó nói tổ tiên họ làm nghề y, y thuật rất lợi hại, chỉ ở trong nhà cũng có thể chữa bệnh cho người, chỉ cần nhìn đối phương một chút là có thể biết được đối phương còn sống bao lâu. Còn nói, tổ tiên của họ từng cứu một người, người đó đã chết rồi, cho vào trong quan tài rồi nhưng được tổ tiên cứu sống. Về sau, người được cứu đã ở lại, giúp đỡ tổ tiên hái thuốc khám bệnh. Rồi sau nữa, người đó mang tới một công thức, nói là rất thần kỳ, sau khi dùng cho dù là thay tìm đổi cốt thì vẫn có thể cười nói như thường. Thế nên công thức này cứ truyền mãi về sau, người đời sau đặt tên cho nó là Vong ưu tán."

Tưởng Ly nghe xong câu này, không hiểu sao, trong đầu lóe lên một tia sáng, nhưng ngay lập tức đã bị câu nói sau của trưởng quầy Vương dập tắt.

"Trên đời thật sự có phương thuốc thần dược như vậy ư? Cô Quý, cô tuyệt đối đừng để bị lừa gạt. Tôi không biết cô có lý do gì mà nhất định phải tìm công thức ở Tần Xuyên. Nhưng công thức này nghe ra quá thần bí, tôi cứ cảm thấy không đáng tin cậy."

Quý Phi chỉ nói có người nhờ vả.

Cuối cùng, trưởng quầy Vương để lại chút thông tin vụn vặt về người kia rồi đi mất.

Đúng là chỉ có thông tin vụn vặt, chỉ có một bức ảnh và một cái tên.

Tần Ninh.

Diện mạo có hơi thật thà, ngốc nghếch, ánh mắt đờ đẫn, mặc một bộ áo thô quần rộng màu đen, trên bộ quần áo có mấy nếp gấp, thoạt nhìn giống như một dân tộc thiểu số. Nhưng anh ta không quấn khăn kín đầu, trên đầu cũng không có trang sức gì, chỉ để đầu đinh.

Trưởng quầy Vương đã lấy di động chụp lại. Khách khứa đến tiệm của ông ta khá nhiều, cậu thanh niên này lại không quá nổi bật, thế nên lúc đó ông ta chụp lại để tự nhắc mình.

Sau khi trưởng quầy Vương đi khỏi, Quý Phi và Tưởng Ly rơi vào trầm tư.

Rất lấu sau, Quý Phi phá tan im ắng: "Vong ưu tán mà trưởng quầy Vương nhắc tới, tuy rằng không nhiều thông tin nhưng câu nói "dù thay tim đổi cốt vẫn có thể cười nói như thường", cô không thấy quen tai sao? Vong ưu tán, tôi dám khẳng định đó chính là tiền thân của Phong thống tán, là công thức trước khi được Tả Thời cải thiện."

Tưởng Ly ngước mắt nhìn Quý Phi, ánh mắt có phần chăm chú.

Quý Phi thấy vậy, thầm hít sâu một hơi: "Hạ Trú, tôi biết cô vẫn còn nghi ngờ tôi về chuyện ba năm trước. Nhưng tôi dám bảo đảm với cô, tôi thật sự không ăn cắp Phong thống tán của Tả Thời."

"Vậy sao cô hiểu rõ Phong thống tán như vậy? Lại dám khẳng định Vong ưu tán là tiền thân của Phong thống tán?" Tưởng Ly cất giọng sắc bén.

Quý Phi nhìn cô chằm chằm: "Tôi không chỉ hiểu rõ Phong thống tán, còn biết rõ năm đó cô rất phản đối Tả Thời tiếp tục nghiên cứu Phong thống tán."

Tưởng Ly sững người.

~Hết chương 405~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi