NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Tưởng Ly chỉ cảm thấy trái tim đau như dao cắt.

Từ lần đầu tiên phát hiện vấn đề tay trái của anh đến khi nghe chính anh thừa nhận, khoảng thời gian này cô liên tục quan sát, liên tục thăm dò, cũng chắc khoảng tám, chín phần anh đã không còn cảm giác đau đớn. Nhưng suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, trong thâm tâm cô vẫn nghĩ biết đâu mình phán đoán sai lầm.

"Là... một chút cảm giác cũng không còn nữa sao?" Tưởng Ly kéo lấy tay trái của anh, lòng bất an.

Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ, trở ngược lại nắm chặt lấy tay cô. Cô muốn rút về nhưng anh cầm rất chắc, hỏi cô: "Em thương anh à?"

Tưởng Ly không rút tay lại được, cũng đành thôi: "Tôi chỉ muốn biết công thức sau khi được Tả Thời cải thiện khi tác động lên cơ thể con người còn có tác dụng phụ nào không."

Lục Đông Thâm thấy cô cứng miệng cũng không ép buộc, nhưng cũng chẳng buông tay, ngược lại còn tỉ mẩn đùa nghịch tay cô.

Tay anh lớn, tay cô nhỏ, rơi vào lòng bàn tay để anh nghịch là vô cùng vừa vặn. Cộng thêm việc đêm xuống thời tiết nóng dần, tay cô vẫn mát mẻ mềm mại, nắm vào giống như được nắm một viên ngọc đẹp. Lúc bình thường, Lục Đông Thâm thích nhất là được nắm tay cô như vậy.

"Có cảm giác, nhưng không thấy đau đớn." Lục Đông Thâm nhấn mạnh: "Chỉ là không thấy đau đớn thôi."

"Còn chỗ nào khác cảm thấy bất thường không?"

"Không còn." Lục Đông Thâm cười: "Không còn cảm giác đau hình như cũng rất tốt, cũng chẳng ảnh hưởng đến những việc khác, còn có thể giảm bớt đau khổ sau khi bị thương."

Tưởng Ly khẽ thở dài: "Đây chính là điểm khiến tôi và Tả Thời bất đồng quan điểm. Mất đi cảm giác đau tốt thật sao? Lúc trước tôi cho rằng, Phong thống tán nếu có thể thay thế thuốc mê là tốt nhất, vì thuốc mê dùng nhiều có ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng Phong thống tán thì không. Có điều, nếu một người vĩnh viễn mất đi cảm giác đau đớn thì sẽ tạo thành tổn thương cực lớn cho cả cơ thể và tâm lý."

Lục Đông Thâm hiểu ý của cô.

Tưởng Ly nhân lúc anh nơi lỏng tinh thần, lập tức rút tay về, khiến Lục Đông Thâm nhìn mà cứ cười mãi.

"Nhà máy xảy ra chuyện, anh bị người ta truy sát, khắp người toàn là vết thương, sau đó gặp được Trần Du..." Tưởng Ly tập trung toàn bộ tinh thần lên người anh, khẽ nhíu mày: "Nhưng mà không đúng."

Lục Đông Thâm nhìn cô, cười khẽ: "Sao lại không đúng?"

"Nhà cũ của Trần Du nằm bên phía Vân Nam, còn anh bị thương ở khu vực Quý Dương đúng không? Từ Quý Dương tới Vân Nam cũng mất cả đoạn đường. Chưa nói đến đường bằng, riêng núi sâu đã dãy này nối tiếp dãy kia rồi. Trần Du từng nói với tôi, anh bị thương khá nặng, sao anh vượt qua được?"

Lục Đông Thâm nhìn cô, nửa đùa nửa thật.

Đến nỗi Tưởng Ly cảm thấy rùng mình hoang mang, cảnh giác hỏi: "Anh... nhìn cái gì chứ?"

Mùi rượu tỏa lan trong không khí, gió đêm còn xen lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt.

Tưởng Ly tuy uống được rượu nhưng sau khi ngấm chút men, gò má cũng hơi ửng hồng. Hình ảnh ấy của cô lọt vào mắt Lục Đông Thâm càng trở nên tuyệt đẹp. Anh biết cô suy nghĩ chu toàn, chuyện này dù có vòng vo kiểu gì cũng không thoát được. Trừ phi anh là siêu nhân, có thể trèo đèo lội suối trong lúc đang hấp hối tưởng chết.

Thế nên, cô chắc chắn nghi ngờ.

"Trước đó anh từng được một cô gái cứu mạng, về sau mới gặp Trần Du." Lục Đông Thâm cười nói: "Nếu không gặp được cô gái đó, anh nghĩ anh không còn mạng để rời khỏi Quý Châu."

Lại là một cô gái.

Tưởng Ly bĩu môi: "Anh Lục, duyên số của anh với phụ nữ không ít đâu nhỉ. Chọc ghẹo một Trần Du còn chưa đủ, thì ra trước đó còn có một người khác? Sao cô gái đó không lôi anh về làm áp trại phu nhân luôn đi."

Lục Đông Thâm cố nhịn cười: "Cô gái đó khi ấy vội vã gấp gáp, chắc là có chuyện gấp phải làm. Nhưng khi đó tình cảnh cô ấy cứu anh, anh vẫn còn nhớ rõ. Cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, người rất thơm, khiến người rung động."

Tưởng Ly nghe xong câu này, lòng như sôi sục cuộn trào, sóng gió trào lên cổ họng, rồi trở thành nước chua loét, khiến cô sặc sụa tưởng sắp ngạt thở. Cô khó chịu và oán trách trong lòng, đến nỗi khi lên tiếng lần nữa có phần quá đáng.

"Đã khiến anh rung động rồi sau này sao anh không đi tìm người ta? Với thân phận cậu chủ lớn nhà họ Lục như anh, muốn tìm một cô gái đã từng cứu anh, khiến anh rung động khó lắm sao?"

Lục Đông Thâm cố tình nói: "Tìm một người đương nhiên không khó, muốn tìm ắt sẽ tìm được."

Tưởng Ly mím môi, bê bát rượu lên uống cạn.

"Con người anh không tin vào duyên phận, nhưng gặp được cô gái đó rồi anh đã tin." Lục Đông Thâm nhìn cô chằm chằm: "Thế nên, khi gặp lại cô gái đó, anh không định buông tay nữa."

Ức hiếp người quá đáng.

Cơn giận của Tưởng Ly bùng lên lồng ngực, cô đứng dậy, lạnh lùng nói: "Vậy anh còn ngồi đây làm gì? Còn không mau đi tìm cô gái của anh?"

Trước khi cô đi, Lục Đông Thâm đã kịp kéo cánh tay cô. Ngay sau đó anh thu tay lại, Tưởng Ly loạng choạng ngã ngồi xuống chân anh, anh tiện đà ôm chặt cô vào lòng.

Tưởng Ly hoàn toàn giận dữ, thế này là sao?

Bên này thì tán tỉnh ve vãn cô, bên kia lòng lại nhớ tới người con gái khác?

Xem ra hơn một năm nay, anh cũng chẳng thật lòng với cô.

Tâm tư của người đàn ông này sao có thể giấu kỹ như vậy chứ?

Càng nghĩ càng bừng bừng, càng nghĩ càng ấm ức, cô giơ tay đẩy anh: "Thả tôi ra, đừng có động vào tôi!"

Tưởng Ly càng tức thì Lục Đông Thâm càng vui, cũng càng ôm chặt cô không buông tay, cố tình kích động cô: "Không để anh động vào anh vẫn động. Hơn nữa một qua số lần anh động vào em còn ít sao? Bây giờ lại bảo anh buông tay có muộn quá không?"

"Lục Đông Thâm, anh khốn kiếp!"

"Em không yêu tên khốn kiếp này sao?" Lục Đông Thâm một tay giữ cả hai cổ tay cô, bẻ quặt ra sau lưng, ép cả người cô dựa sát vào lồng ngực anh, tay kia vuốt ve gò má cô: "Em không yêu anh sao lại ghen tuông chứ?"

"Tôi... Tôi không hề!"

"Em không hề?" Lục Đông Thâm dán sát khuôn mặt tuấn tú về phía cô: "Vậy sao em phải kích động như thế?"

Tưởng Ly bị anh dồn ép, cúi đầu cắn một cái lên bả vai dày của anh. Lục Đông Thâm làm sao ngờ được nha đầu này vẫn còn giữ trò ấy. Anh đau đớn, buông tay, cô nhân cơ hội ấy trốn thoát.

Nhưng cô chưa kịp rời khỏi chân anh, anh đã ôm chặt lấy cô từ phía sau. Cô lại ngồi trở về, lần này là sống lưng tựa vào ngực anh.

Ngồi còn vững chãi hơn cả khi này.

Cùng với đó là một cảm giác khác thường.

Cơ thể Tưởng Ly cứng đờ lại.

Lục Đông Thâm áp sát từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, khẽ cười: "Tuyệt đối đừng động đậy lung tung. Đối với em, anh chưa bao giờ giỏi kiểm soát, em biết đấy."

Tưởng Ly nuốt nước bọt, cảm giác có một ngọn lửa đang chực bùng lên.

Thấy cô đã ngoan ngoãn hơn, Lục Đông Thâm rất hài lòng. Anh hơi nghiêng cằm, áp nhẹ môi lên má cô: "Bé con, em thật sự không nhớ anh à?"

Một câu hỏi làm Tưởng Ly sững người.

Rất lâu sau cô mới quay đầu nhìn anh: "Nhớ anh?"

Bờ môi người đẹp ngay bên cạnh, chẳng có lý do gì để ngồi yên. Thế là Lục Đông Thâm liền hôn cô. Một cô gái nghe thấy anh nhắc đến người con gái khác là sốt sắng khiến anh ngứa ngáy trái tim. Anh biết cô vẫn quan tâm đến anh, rất quan tâm đến anh, điều này khiến anh sung sướng.

Tưởng Ly trong lòng còn khúc mắc, chắc chắn không thể để anh được như ý. Lần này cô đẩy triệt để, không cho phép anh chiếm hời quá nhiều. Cô đứng dậy gào lên với anh: "Lục Đông Thâm, anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ thu lại Giang hồ lệnh!"

Lục Đông Thâm ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nghĩ xem tiếp theo phải làm sao để thu hết cái cánh nhỏ của cô về bên cạnh mình, tâm trạng rất vui vẻ. Anh bèn có lòng tốt nhắc nhở cô.

"Ba năm trước anh bị trọng thương, không dám đi đường bằng, mà men theo đường núi ra khỏi Quý Châu, về sau vì vết thương quá nặng mà ngất xỉu. Lúc đó anh nhớ trong một khu rừng, cô gái đó đã xuất hiện, cô ấy cho anh ăn thứ gì anh không rõ. Anh chỉ nhớ cô ấy nói: Có thể sống được hay không phải xem số kiếp của anh."

Nói tới đây, anh khẽ thở dài nhìn cô: "Bé con, lẽ nào em thật sự không nhớ ra sao?"

~Hết chương 425~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi