NGƯỜI TÌNH TRONG GƯƠNG


Cả vùng hoang dã đã trở nên ồn ào hơn bao giờ hết vì cơn mưa.
Tiếng mưa rơi quá lớn, che đi nhịp thở và nhịp tim đã rối loạn từ lâu của Lâm Tam Thiên.
Vì quá đột ngột, Lâm Tam Thiên hơi hé môi, trước khi phát ra âm thanh đã bị nụ hôn chặn lại.
Sau một hồi lúng túng ngắn ngủi, anh cũng nhiệt tình đáp lại Lam.
Sấm sét chớp nhoáng, tiến hành một nghi lễ bí mật trong cơn mưa bão.
Lúc này, không hiểu sao Lâm Tam Thiên lại nhớ đến đề tài lúc trước anh đã từng viết ——
"Trong đêm mưa giông mùa hè, tiếng mưa rơi xào xạc trên lá cây hoa cỏ, được coi là tiếng thì thầm của ác ma kêu gọi người hiến tế."
Đây có phải là hiến tế?
Cái giá của hiến tế là gì?
Liệu anh có bị trừng phạt vì những ham muốn lệch lạc của bản thân?
Tất cả nghi vấn đều bị mưa làm ướt sũng, rơi xuống cỏ dại trong nước bùn, Lâm Tam Thiên giẫm nát chúng dưới chân.
Nguyên nhân và kết quả dường như không còn quan trọng lắm, đây có lẽ chỉ là một cuộc tình mà thôi.
Chỉ có điều đối tượng yêu đương là hình ảnh phản chiếu của chính anh.
Đôi môi Lam mềm mại lại lạnh lẽo rất thoải mái đối với người bị sốt như anh.
Dải lụa quấn quanh mắt Lâm Tam Thiên trở nên ẩm ướt và mềm mại vì mưa, màu xanh trước mắt anh kéo dài vô tận.
Anh phác họa khuôn mặt của Lam bằng ngón tay.
Môi, mũi, lông mày, mắt và cả...!nốt rồi lệ của Lam.
Thật giống như vẽ tranh trên bàn cát, một "bản thân" khác được tạo ra từ đầu ngón tay của anh.
Có hơi thở, có nhịp tim, còn sống.
Và còn biết cắn người nữa.
Đầu ngón tay anh bị Lam cắn nhẹ, còn cắn không buông.
"Nghĩ gì? Không tập trung gì hết."
Lam cắn anh, dường như đang trừng phạt anh vì không đủ tập trung khi hôn.
Lâm Tam Thiên nở nụ cười: "Nghĩ về tương lai của chúng ta, nhưng vẫn chưa thấy thấu đáo."
"Thắc mắc gì mà còn chưa thấy thấu đáo?" Động tác của thoáng Lam dừng lại.
Lâm Tam Thiên rất nghiêm túc hơi nghiêng đầu: "Ví dụ như, mỗi tháng nuôi sống Lam cần tốn bao nhiêu tiền?"
"Yên tâm, tớ siêng năng tiết kiệm, dễ nuôi dễ sống." Lam mỉm cười, vươn tay vòng tay qua cổ anh, tự tay cởi bỏ dải lụa y thắt: "Tam Thiên, mở mắt được rồi."
Lông mi Lâm Tam Thiên run rẩy, mưa rơi xuống, anh mở mắt ra.
Ánh mắt hai người xuyên qua màn mưa va vào nhau.
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Lâm Tam Thiên lại cười.
"Sao nữa rồi?" Lam hôn vào khóe môi đang nhếch lên của Tam Thiên.
Lâm Tam Thiên cười: "Trang điểm của cậu bị nước mưa làm lem rồi, trông kỳ lắm."
Lam cong môi cũng cười: "Giáo sư Lâm, thầy thật nghiêm khắc."

"Lam này, khi tạnh mưa thì chúng ta về nhà nhé?"
Lâm Tam Thiên hạ giọng, nhìn Lam bị mưa xối đến nhếch nhác, anh chạm vào nốt ruồi ươn ướt của y.
Nước mưa lăn xuống nốt ruồi lệ của Lam, thoạt trông như y đã khóc.
"Chúng ta về nhà thôi."
Lâm Tam Thiên lặp lại lần nữa, lần này anh nói bằng giọng điệu khẳng định.
Lam xuất hiện tại một bữa tiệc khiêu vũ rộn rã và mời anh khiêu vũ, còn anh mời Lam về nhà trong cơn mưa tầm tã.
Nghe có vẻ tuyệt nhỉ.
Lam nắm tay anh đi về phía bãi đậu xe: "Đừng đợi mưa tạnh, chúng ta về nhà ngay đi, cậu phải tắm nước nóng kẻo lại sốt nặng hơn."
Lâm Tam Thiên thắc mắc: "...!Cậu lái xe tới à?"
Lam: "Ừm, tớ nghĩ ở đây không tiện quay về nên đã thuê một chiếc xe."
"Cậu còn biết lái xe...!à?" Lâm Tam Thiên có chút kinh ngạc.
Lam nhìn anh tỏ vẻ kháng nghị: "Gương không thể học lái xe sao?"
Lâm Tam Thiên: "..." Nhưng kỹ năng chính anh còn không biết, sao ảnh trong gương lại biết hết.
Lam nhấn chìa khóa xe, đó là một chiếc xe thể thao màu xanh, kiểu dáng độc đáo, trông rất đắt tiền.
Tam Thiên đang nhận tiền lương của trường lại bắt đầu cảm thấy mình không nuổi Lam của anh.
"Giáo sư Lâm, đêm nay để tớ đưa cậu về nhà."
Lam mở cửa xe ghế phó lái, chờ Lâm Tam Thiên ngồi vào, y lại thò người vào trong xe thắt dây an toàn cho giáo sư của mình.

Còn nhân tiện hôn lên cổ tay giáo sư đặt bên cạnh dây an toàn.
...!dịch vụ khá đúng chỗ.
"Đừng lo, tớ lái xe giỏi lắm."
Lâm Tam Thiên: "..." Anh tỏ ra nghi ngờ.
Lam biết anh nghĩ gì: "Cậu đã từng ngồi đó một lần."
Vẻ mặt Lâm Tam Thiên đông cứng lại, anh đột nhiên nhìn Lam: "Hôm đó tài xế taxi chở tớ từ quán bar Mirror về cô nhi viện..."
Anh nhớ lại mùi nước hoa "Blue Dawn" trên áo sơ mi của mình, lập tức hiểu ra.
"Ừm, là tớ đó."
"..."
"Quy tắc không cho phép cậu biết đến sự tồn tại của tớ, vậy nên chỉ có thể đợi đến khi cậu uống say." Lam khởi động xe, nhanh chóng lùi xe ra khỏi bãi đậu xe: "Đừng lo, tớ khá giỏi trò lợi dụng sơ hở quy tắc lắm."
Lâm Tam Thiên: "...!Cũng đừng lật xe."
Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Anh nhìn Lam qua gương chiếu hậu, Lam cũng ngước mắt nhìn anh, cả hai nhìn nhau qua gương.
Cảm giác này rất lạ, từ trong gương thấy một hình ảnh phản chiếu khác của chính mình.
Hơn nữa hình ảnh phản chiếu này vừa khéo là người yêu của anh.

Xe lao nhanh về phía đường lớn.
Cơn mưa xối xả không có dấu hiệu tạnh, đập vào kính xe như thác nước.
Lam lái xe rất nhanh, cũng rất ổn định.
Nước mưa bắn tung toé để lại những mảnh vụn có hình thù kỳ lạ trên kính cửa sổ.
Lâm Tam Thiên nghĩ, từ cách y lái xe, anh có thể suy ra rằng Lam rất phù hợp với tính cách mà anh đã định nghĩa cho y bảy năm trước.
Tính cách mạnh mẽ, thích những điều mới mẻ và kích thích, trên người có khí chất nguy hiểm lại hấp dẫn người khác.
"Giáo sư Lâm, đang suy nghĩ kỹ thuật lái xe của tớ à?"
Lâm Tam Thiên nhìn y: "Lam, tớ có một câu hỏi."
"Ừm, cậu nói đi."
"Cậu có biết tớ đang nghĩ gì không?"
"Không, nhưng tớ có thể đoán được cậu đang nghĩ gì." Lam nói thật.
Lâm Tam Thiên nở nụ cười: "Tớ cũng đoán vậy."
Trong màn mưa xám xịt phía trước, mơ hồ có thể thấy ánh đèn lập lòe của thành phố phía xa.
Ánh sáng chảy trong mưa, thoạt nhìn giống như những đàn cá nhiệt đới đủ màu sắc tung tăng bơi lội trong bể cá.
Có lẽ vì đêm nay mưa to hơn bình thường, làm cho mọi thứ có vẻ không chân thật.
Trong xe kín mít, Lâm Tam Thiên dần trở nên chóng mặt.
Có lẽ là bị mắc mưa, sốt nặng hơn.
"Tam Thiên, mệt thì ngủ một lát đi."
"Không được, về nhà còn phải tắm."
"Không sao, cậu ngủ đi, tớ tắm cho cậu."
Lam nói một cách vô cùng tự nhiên, hệt như trước khi ra cửa nói mang đồ ăn về cho anh vậy.
Mà, tự tắm cho mình thì có gì lạ?
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng Lâm Tam Thiên đang chóng mặt không suy nghĩ được, anh dựa vào ghế ngáp dài.
Hiếm khi anh tỏ ra lười biếng và tùy tiện như vậy trước mặt người khác.
Nhưng Lam của anh không phải ai khác.
Vậy nên không sao cả.
"Lam, sau khi tớ ngủ, cậu sẽ đi đâu?"
"Không đi đâu hết."
"Vậy khi tỉnh dậy tớ sẽ gặp cậu chứ?"
"Tớ không chắc, bây giờ tớ không thể dự đoán chính xác thời gian xuất hiện mỗi ngày."
"Vậy tớ không ngủ." Lâm Tam Thiên bướng bỉnh nói: "Lỡ như cậu biến mất rồi dừng lại trên đường, thì chẳng hề an toàn."

Lam mỉm cười: "Yên tâm, tớ sẽ phụ trách an toàn của chúng ta."
"Không ngủ..."
Lâm Tam Thiên vừa dứt lời đã ngủ thiếp đi.
Lam tháo chiếc kính đeo trên sống mũi cho anh, đặt chúng ngay ngắn vào hộp.
Y biết rõ vị trí đặt tất cả đồ đạc của Lâm Tam Thiên, giống như y biết rõ tất cả những thói quen nhỏ của anh.
"Tam Thiên, đừng ngủ nữa, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con."
Tam Thiên bị lay nhẹ tỉnh giấc.
Anh mở mắt ra, xung quanh không có mưa to cũng không có đường xá.
Không khí khô ráo ánh sáng sáng ngời, trong lành như buổi trưa hè, chiếc quạt điện cũ kỹ kêu vù vù trên cao.
Mẹ anh đang ngồi trên sô pha, ngược sáng nhìn về phía anh.
Anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt mẹ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng.
Vì mẹ đang chải tóc cho anh bằng tay.
Chỉ khi anh làm sai điều gì thì mẹ mới làm động tác như vậy để giáo dục anh.
"Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?"
Bé Lâm Tam Thiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh không biết tại sao mình lại ngủ quên.
"Tam Thiên, hứa với mẹ không làm bạn với đứa trẻ hư."
Giọng nói của mẹ rất dịu dàng, nhưng lại có một loại uy thế không cho phép phản bác.
Bé Tam Thiên ngửa cổ lên: "Mẹ, con không làm bạn với đứa trẻ hư."
Lúc này, mẹ anh hơi điều chỉnh tư thế ngồi, ánh nắng chiếu vào mặt bà.
Bé Tam Thiên thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của mẹ thì mày nhíu lại.
"Đừng nói dối, mẹ biết bạn mà con đã kết bạn."
"Lam không phải đứa trẻ hư." Bé Tam Thiên phản bác: "Cậu ấy đối xử với con rất tốt, con rất hạnh phúc khi ở bên cậu ấy."
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt thất vọng của mẹ mình, hy vọng truyền đạt được suy nghĩ của mình cho bà.
Nhưng mẹ vẫn bất động: "Mẹ không cho phép con đến gần Lam nữa."
"Tại sao chứ? Con không chịu đâu." Bé Tam Thiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ít khi nào phản bác lại mẹ như vậy.
"Vì nó sẽ làm hại con." Mẹ nghiêm khắc cảnh báo.
Bé Tam Thiên cũng không chịu thua: "Lam sẽ không!"
Môi mẹ mím thành một đường thẳng, hai mẹ con giằng co trong im lặng một lát.
Mẹ đột nhiên nhấc anh lên: "Đứa trẻ không nghe lời phải bị trừng phạt, thời gian mẹ không còn nhiều, không thể nào dạy dỗ con nên người, nhưng hình phạt sẽ khiến con nhớ nỗi đau tránh xa tai họa nguy hiểm đó!"
Cảm giác mất trọng lượng bất thình lình khiến bé Tam Thiên liên tục vùng vẫy, nhưng sự vùng vẫy của anh không làm nên chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, anh bị mẹ ném vào trong tủ đồ.
"Tam Thiên, hãy nhớ nỗi sợ hãi của con, tránh xa Lam ra."
Cửa tủ đóng lại rồi bị khóa chặt.
Bé Tam Thiên liên tục đập vào tủ để cầu cứu, anh rất sợ hãi, người mẹ dịu hiền kiên nhẫn trước đây sẽ không bao giờ dùng cách trừng phạt anh tàn nhẫn như vậy.
Bé Tam Thiên không biết mẹ rốt cuộc bị làm sao, vì sao đột nhiên nóng nảy lại đáng sợ, giống như thay đổi thành người khác.
Anh cuộn tròn trong tủ quần áo, thầm gọi tên Lam.
Anh tưởng Lam của anh nhất định sẽ xuất hiện ở ngoài ngăn tủ, lấy đá đập vỡ đầu khóa, sau đó ôm anh ra ngoài.
Nhưng anh đợi mãi, thời gian trôi qua trong tủ đồ trở nên dài dằng dặc.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa tối đi, trời hình như sắp tối.

Anh đột nhiên rất lạnh rất đói, nhưng anh không đợi được Lam của mình.
Buổi tối, ánh đèn sáng lên.
Bé Tam Thiên ở trong ngăn tủ phát hiện ra rằng cánh cửa khóa mình đã trở nên trong suốt.
Gống như một tấm gương.
Anh có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài tủ quần áo, đó không còn là nhà của mẹ anh vào ban ngày, mà là một con phố nhộn nhịp với dòng người qua lại.
Anh đập mạnh cánh cửa tủ trong suốt, hy vọng người qua đường sẽ thấy mình bị nhốt bên trong và cứu anh ra ngoài.
Nhưng không ai chú ý tới động tác của anh, dòng người tấp nập đi qua trước mặt anh, thỉnh thoảng có mấy người đi đường dừng lại sửa sang cổ áo và tóc tai, còn có cô gái trẻ tô son trước mặt anh.
Chiếc tủ nhốt bé Tam Thiên dường như đã trở thành tấm kính một chiều không kẽ hở.
Không ai thấy anh, không ai biết anh tồn tại.
Bé Tam Thiên ở trong tủ thật lâu thật lâu, mỗi ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, ánh đèn thành phố sáng lên rồi lại tắt.
Dường như anh đã bị giam cầm ở đây mãi mãi.
Cho đến một ngày, có một cậu bé đi ngang qua, cậu bé này giống hệt bé Tam Thiên.
Cậu ấy dừng bước, giống như tất cả những người đã dừng lại trước chiếc tủ trong suốt trước đó, thực ra cậu ấy chỉ đang soi chính mình.
Bé Tam Thiên kinh ngạc nhìn cậu bé rất giống mình, sau đó không ngừng vỗ vào cánh cửa tủ.
Nỗi thất vọng kéo dài khiến anh khó thắp lại hy vọng, anh đã nghĩ rằng cậu bé này sẽ ra đi như bao người khác và không bao giờ quay trở lại.
Động tác gõ cửa tủ của anh chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể.
Nhưng cậu bé đột nhiên gõ cửa kính như đáp lại, mặt dán lên gương hỏi: "Có ai không? Bên trong có người đúng không?"
Khoảnh khắc bé Tam Thiên trả lời, mặt gương vỡ toang.
"Lam!"
Lâm Tam Thiên tỉnh dậy trong giọng nói của chính mình.
Anh thẫn thờ nhìn ánh nắng nhảy nhót trên trần nhà một lúc rồi từ trên giường ngồi dậy.
"Lam?"
Phòng trọ yên tĩnh không ai trả lời.
Trong nháy mắt, trái tim Lâm Tam Thiên bị bóp chặt, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có ùn ùn kéo đến.
Lam của anh đâu?
Các loại suy đoán đáng sợ đổ xô tới, Lâm Tam Thiên nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm khắp nhà có dấu vết của Lam.
Anh sợ Lam cũng như cơn mưa đêm qua sẽ biến mất sau khi trời sáng.
Anh sợ đó chỉ là một giấc mơ.
Anh sợ...
Khi Lâm Tam Thiên mở tủ quần áo ra, căng thẳng trên mặt anh thoáng chốc tan biến.
Suýt nữa anh đã bật cười thành tiếng.
Vì trong tủ quần áo treo chiếc váy màu xanh dương mà Lam mặc tối qua.
Nó đã được giặt và phơi khô, treo ngay ngắn cùng với chiếc áo sơ mi anh mặc hôm qua.
Tốt quá.
Lam đã chuyển chiếc váy vào tủ quần áo của anh rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lam: Không liên quan đến tớ, là tự váy xê dịch trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi