NGƯỜI TÌNH TRONG GƯƠNG


Tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Lâm Tam Thiên ấn nút nghe: "Alo?"
Anh vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, giọng nói khàn khàn và hơi thở gấp gáp hơn bình thường, nghe như đang thở dốc.

Nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì cả.

Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống, trong căn hộ quá đỗi yên tĩnh, đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

"Alo? Có ai không?"
Điện thoại đang trong trạng thái kết nối, nhưng không ai trả lời.

Lâm Tam Thiên hơi điều chỉnh nhịp thở liếm đôi môi khô khốc: "Cho hỏi có ai không? Xin hãy nói một câu.

"
Bên kia tiếp tục im lặng không lên tiếng nhưng cũng không cúp máy.

Âm thanh của Lâm Tam Thiên vang vọng trong nhà trọ yên tĩnh, thậm chí anh còn có ảo giác rằng mình đang nói chuyện với không khí.

Song Lâm Tam Thiên rất có kiên nhẫn, anh cầm điện thoại im lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một phút tưởng như dài cả thế kỷ.

Do tinh thần căng thẳng cao độ, làn da trắng lạnh của Lâm Tam Thiên hiện lên một lớp đỏ mỏng, nhất là khóe mắt đã đỏ hoe.

Tay anh cầm điện thoại đã vô thức nắm chặt, có chút tê rần.

"Còn đó không?"
Anh tiếp tục hỏi, tuy anh đoán đối phương có lẽ sẽ mãi giữ im lặng, nhưng anh luôn cảm thấy mình nên nói điều gì đó.

Nếu không thì quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức phát hoảng.

"Ừm.

"
Cuối cùng, Lâm Tam Thiên chờ được câu trả lời mơ hồ từ đối phương, tín hiệu ở đầu bên kia điện thoại dường như rất tệ, có tiếng ồn xen lẫn với dòng điện.

Tay Lâm Tam Thiên ngày càng siết chặt hơn, nhịp tim cũng tiếp tục tăng tốc.


Bao điều muốn hỏi bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, hai bên rơi vào khoảng lặng căng thẳng.

"Tam Thiên, đừng sợ.

"
Giọng nói của đầu dây bên kia phát ra từ âm điện không ổn định, tương tự như âm thanh anh đã nghe vào đêm tuyết đầu mùa mười lăm năm trước, giọng nói của đối phương vô cùng, vô cùng giống anh.

Có thể nói giống hệt nhau.

"Mơ thấy mẹ đừng nghe lời, đừng nhảy xuống, tớ kéo cậu ra ngoài.

" Đầu bên kia điện thoại kiên định nói.

Nhất thời, máu cả người như sôi lên, cổ họng Lâm Tam Thiên không ngừng trượt xuống, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Làm sao cậu biết tôi mơ thấy cái gì?"
Đối phương lựa chọn im lặng trả lời.

Cả người Lâm Tam Thiên ướt đẫm mồ hôi, giọng anh run run: "Cậu là ai?"
Ngưởi ở đầu bên kia điện thoại hình như khẽ cười, nhưng vẫn chọn không trả lời.

Lâm Tam Thiên: "Cậu là! "
"Cậu là! Lam sao?"
Anh không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, ngay khi vấn đề vừa hỏi ra khỏi miệng, chính Lâm Tam Thiên cũng khó mà tin nổi.

Một sự im lặng đến nghẹt thở.

Một lát sau, người ở đầu dây bên kia điện thoại cuối cùng cũng lên tiếng.

Y nói: "Tam Thiên, cậu ngẩng đầu lên sẽ biết.

"
Căng thẳng cao độ kéo dài khiến Lâm Tam Thiên đứng chết trân tại chỗ, anh chừng như ngẩng đầu lên theo bản năng, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, hô hấp của anh lập tức dừng lại.

Bức tường đầu giường vốn trống rỗng giờ phút này đã trở thành một tấm gương to lớn.

Trong gương, "mình" đang cầm chiếc điện thoại di động nằm trên giường, môi tô son màu xanh, mái tóc đen dài ngang vai, choker trên cổ vừa khéo che khuất yết hầu, đôi chân không mang giày mà đeo vớ!
Đó chính là dáng vẻ bận đồ nữ khi anh mười chín tuổi, lúc này hình ảnh phản chiếu trang phục của nữ giới đang nhìn qua gương, ngắm nhìn mình một cách lười biếng và thoải mái.

Trái tim Lâm Tam Thiên gần như ngừng đập, thời gian của anh như bị đóng băng.

"Nhìn thấy chưa?"

Cùng lúc đó giọng nói phát ra từ điện thoại, đôi môi của "cô nàng" trong gương cũng mấp máy.

Lâm Tam Thiên nhìn vào hình ảnh trong gương, người trong gương cũng nhìn anh, chỉ có điều trong mắt đối phương dường như có cất chứa ý cười, còn Lâm Tam Thiên biết trong mắt mình nhất định tràn đầy luống cuống và sợ hãi.

Không đúng.

Trong chớp mắt, lý trí của Lâm Tam Thiên thoáng trở về, cảm thấy khác thường.

Trong phòng trọ không có tấm gương lớn như vậy, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện vị trí sắp xếp đồ đạc trong phòng cũng không có gì khác thường.

Hơn nữa nhà trọ gần khu thương mại, xung quanh cũng không thể yên tĩnh đến mức một tí âm thanh cũng không nghe được, lúc này không gian anh đang ở dường như là chân không.

Lâm Tam Thiên nhanh chóng đưa ra kết luận: Anh còn chưa tỉnh, anh vẫn còn trong mơ!
Ngay khi anh nhận ra tình hình của mình, điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến tiếng điện rè rè chói tai vô cùng, chiếc gương to trước mặt anh tan chảy như băng tan, hóa thành một vũng chất lỏng nhớp nháp ngay lập tức.

Ngay sau đó, giai điệu quen thuộc của nhạc chuông điện thoại lại vang lên, không gian anh đang ở dần sụp đổ trong tiếng nhạc chuông.

Trước khi giấc mơ tan thành mây khói, Lâm Tam Thiên cố gắng mở mắt ra.

Lần này, Lâm Tam Thiên thật sự tỉnh dậy từ trên giường trong phòng trọ của mình.

Tiếng bánh xe lăn trên vũng nước, tiếng mưa đập vào cửa sổ, tiếng nói ở hành lang bên ngoài phòng trọ! những âm thanh thuộc về hiện thực bỗng dội vào màng nhĩ, sống động và rộn ràng trong buổi sáng mưa gió này.

Vừa nãy chỉ là mơ trong mơ, Lâm Tam Thiên nhìn trần nhà trọ ngây ra một lúc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Điện thoại di động đặt bên gối thật sự vang lên.

Lâm Tam Thiên liếc nhìn màn hình điện thoại di động, hiển thị là một dãy số xa lạ.

Lần này anh nhanh chóng bấm nút trả lời: "Alo?"
"Xin chào anh Lâm, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh của Nghịch Phong, anh có một đơn hàng cần nhận, xin hỏi bây giờ anh có ở nhà không?"
Trái tim Lâm Tam Thiên rơi trở lại vị trí ban đầu, anh khẽ thở phào: "Có, phiền anh lại đây một chuyến.

"
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tam Thiên phát hiện cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi, anh nhanh chóng đứng dậy tắm nước lạnh, khi nhân viên chuyển phát nhanh tới cửa thì đã khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ như ngày thường.

"Cảm ơn.


"
Lâm Tam Thiên liếc nhìn đơn hàng chuyển phát nhanh, lập tức xác nhận đơn hàng chuyển phát nhanh hôm nay cũng là "B" gửi tới, anh không còn hoảng hốt như ngày hôm qua nữa, nhất thời còn có hơi tò mò, hôm nay người này sẽ gửi gì tới đây?
Hộp chuyển phát nhanh rất nhẹ, sau khi Lâm Tam Thiên mở ra thì phát hiện bên trong đặt một choker màu xanh chất liệu denim.

Năm mười chín tuổi, anh từng mua một kiểu dáng hoàn toàn giống hệt, cũng chính là vòng cổ của "Lam" mà anh đã thấy trong giấc mơ vừa rồi.

Lần này Lâm Tam Thiên cũng không do dự, trực tiếp nhét choker vào trong tủ, để cùng với lá thư và son môi.

Hôm nay anh không lấy sandwich ướp lạnh trong tủ lạnh làm bữa sáng mà ra ngoài sớm hơn mười phút, xuống quán cháo dưới lầu ăn một bát cháo nóng.

Đồ ăn ngoài nặc danh đưa tới ngày hôm qua và bốn chữ "chúc ngon miệng" trên hóa đơn giao hàng, bất tri bất giác đã mang đến ảnh hưởng cho cuộc sống của anh.

"B" cũng làm như vậy, Lâm Tam Thiên biết cuộc sống vốn yên bình của mình đã dấy lên sóng lớn.

Trên đường đi anh nhớ lại hai giấc mơ vừa rồi.

Giấc mơ đầu tiên về cái đêm mẹ anh qua đời mà anh đã không mơ thấy từ lâu.

Bởi vì nó đã lặp đi lặp lại vô số lần, bởi vì cách quá lâu, anh đã không còn phân biệt được phần nào của giấc mơ là thật, phần nào chỉ là tưởng tượng trong tiềm thức của mình.

Sau khi sự cố xảy ra, anh từng miêu tả với các cơ quan liên quan tất cả những gì mình tận mắt trông thấy, song lại bị người lớn nhìn với ánh mắt thương hại, bác sĩ tâm lý cho rằng anh vừa trải qua cái chết của mẹ mình, chịu một cú sốc lớn dẫn đến bệnh tâm thần và tiến hành một loạt các phương pháp điều trị liệu tâm lý cho anh.

Mọi người xung quanh đều nói với Lâm Tam Thiên như vậy, đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi, trên đời này không thể nào tồn tại đến hai người mẹ.

Lâm Tam Thiên cũng dần dần chấp nhận hiện thực người lớn cho anh, cho rằng mình bị bệnh.

Chuyện này đã xảy ra hai mươi năm trước.

Còn giấc mơ thứ hai, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy.

Cảnh tượng, âm thanh, cảm xúc trong mơ đều sống động đến mức bây giờ khi nhớ lại, anh còn hoài nghi giấc mơ là thật, hệt như đêm tuyết đầu mùa mười lăm năm trước, anh đã chấp nhận ảo giác một "bản thân" khác là "có thật".

Lâm Tam Thiên suy đoán, có lẽ do hai ngày nay anh liên tục nhận được đồ của "Lam", khiến cho thần kinh của anh căng thẳng, sau đó có một giấc mơ là lạ như vậy.

Thậm chí anh còn hỏi người bí ẩn "B" ở đầu dây bên kia trong giấc mơ của mình ——
Cậu là ai, cậu có phải Lam không.

Quá hoang đường, "Lam" chỉ là tên anh đặt cho hình ảnh đồ nữ trong gương của mình, làm sao có thể thực sự tồn tại trên đời này chứ?
Giống như ảo giác trong đêm tuyết đầu tiên, tất cả đều là sự tồn tại trong tưởng tượng của anh.

"Lam" không tồn tại.

Lý trí của anh nói như vậy.

Nhưng tiềm thức của anh dường như đang chống lại lý trí của anh, vì ngày đó khi Lâm Tam Thiên tan tầm trở về nhà trọ dọn dẹp phòng tắm, thuận tay tháo tấm che trên gương.


Mặt gương này có vài vết nứt, vì lâu ngày không dùng nên đã có chút ố vàng, hình ảnh phản chiếu cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Lâm Tam Thiên nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút hoài niệm khó hiểu.

Anh cũng vô thức bấm số trên hóa đơn chuyển phát nhanh, tuy rằng mỗi lần đều là: "Số máy quý khách vừa gọi không có, xin quý khách hãy kiểm tra thông tin lại! "
Biết rõ kết quả, Lâm Tam Thiên vẫn gọi đi gọi lại nhưng giọng nói trong mơ không một lần xuất hiện.

Thậm chí anh còn lưu số trống này vào danh bạ, ghi là "B".

Người bí ẩn "B" rất tuân thủ lời hứa trong thư của mình, mỗi ngày gửi những món đồ nữ mang tên "quà sinh nhật" đến nhà trọ của Lâm Tam Thiên.

Trong năm ngày tiếp theo, Lâm Tam Thiên nhận được năm bưu kiện chuyển phát nhanh.

Theo thứ tự là tóc giả màu đen dài ngang vai, một bộ đầm suông và áo khoác denim màu xanh, tất chân, đôi giày da nhỏ, một chai nước hoa và một hộp thuốc lá mảnh mai dành cho nữ giới.

Những đồ vật này đều quen thuộc với Lâm Tam Thiên, đối phương giống như chơi ghép hình, đang từng chút từng chút ghép lại lịch sử đen tối về trang phục nữ của anh, khôi phục trở lại "Lam" mà anh đã phá hủy.

Lâm Tam Thiên vì để lại vật chứng, đã cất tất cả những thứ này vào trong ngăn tủ, trước khi ra ngoài khóa cửa tủ lại, sau khi về nhà lại mở ngăn tủ xác nhận một lần nữa.

Khóa ngoài ngăn tủ thường làm cho Lâm Tam Thiên nhớ tới phòng tạp vật của cô nhi viện, nhớ đến bản thân mình bị nhốt trong tủ đồ mười lăm năm trước, thậm chí anh còn có ảo giác rằng một "cô nàng" tô son xanh sống trong tủ.

Hình ảnh "cô nàng" trùng khớp với hình ảnh phản chiếu trong giấc mơ, "cô nàng" này không hề sợ hãi cũng không đau khổ, dường như y thích thú với việc trốn trong chỗ tối một cách lười biếng, nhòm qua khe tủ để ngó trộm những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống của chủ nhà, để giết thời gian y còn hút hết điếu này đến điếu khác trong tủ.

Có lẽ do trí tưởng tượng mang đến ám chỉ tâm lý, mỗi lần Lâm Tam Thiên mở tủ ra, anh luôn có ảo giác rằng mình có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Nhưng hộp thuốc lá nữ kia vẫn còn nguyên vẹn đặt ở góc tủ, không hề có dấu hiệu bị người ta động tới.

Ngày thứ sáu, cũng là ngày thứ chín kể từ khi nhận được bức thư đầu tiên, Lâm Tam Thiên lại nhận được một lá thư khác.

Lần này lá thư được đặt trong hộp chuyển phát nhanh, vị trí dán tem phủ một dấu hickey màu xanh rất rõ ràng và gợi cảm.

Lá thư cầm trong tay làm cho người ta có cảm giác rất trống rỗng, Lâm Tam Thiên xé miệng niêm phong ra, bên trong không có giấy thư, chỉ có một tấm ảnh chụp.

Chỉ có điều anh không ngờ, tấm ảnh này thoạt nhìn có vẻ hơi cũ kỹ lại trực tiếp làm rung chuyển nhận thức anh luôn tự cho là đúng, nhưng thực ra đã bị hiện thực làm thay đổi một cách vô tri vô giác.

Nội dung trên bức ảnh khiến Lâm Tam Thiên lại bắt đầu hoài nghi một lần nữa, "Lam" của anh, có lẽ thật sự tồn tại.

Tác giả có lời muốn nói:
Một năm sau.

Tam Thiên: A Lam! đừng gọi điện thoại qua gương nữa! lãng phí tiền điện thoại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi