NGƯỜI TÔI THẦM MẾN

Có lẽ là vì vừa vận động xong chưa được bao lâu nên dường như trên người cậu ấy vẫn còn tản ra nhiệt độ lưu lại sau khi vận động, chiếc áo hoodie có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.

Là một cái ôm khô ráo mà ấm áp.

Bàn tay đặt trên vai tôi của Dư Thanh Dã nhẹ nhàng trượt xuống một chút, sau đó dùng sức ôm tôi chặt hơn.

“Cảm ơn em vì vừa rồi đã cổ vũ cho anh. Nhưng mà…” Trong giọng nói trầm ấm để lộ vẻ tiếc nuối, cậu ấy từ từ thở dài, “Thật xin lỗi.”

Tôi đã tận mắt chứng kiến sự chăm chỉ và nỗ lực của Dư Thanh Dã, sao có thể nhẫn tâm trách móc cậu ấy, huống hồ những gì cậu ấy đạt được đã vượt xa người bình thường.

Sau vài giây chần chờ, tôi duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu ấy, cậu ấy còn rắn chắc hơn tôi nghĩ nhiều, mặc dù gầy nhưng cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được những đường cong cơ bắp mạnh mẽ.

Đây cũng là thành quả của việc chăm chỉ luyện tập cho giải đấu của cậu ấy.

Ừm… thành quả lao động rất đáng trân trọng, vì vậy tôi lại sờ thêm mấy cái nữa.

“Không sao, anh đã rất tuyệt rồi, không phải anh kém, mà là do đối thủ quá mạnh thôi.”

Đây là một lời khen mang tính khách quan, tôi thật sự cảm thấy người nổi bật nhất trong giải đấu lần này là hai vận động viên nữ.

Chương Già tấn công có mục đích, đồng đội còn lại không lúc nào lơi lỏng phòng ngự, hơn nữa hai người kết hợp ăn ý với nhau, theo tôi, thắng thua không quan trọng, mọi người đều ra sức thể hiện khả năng của mình mới tốt, khiến chúng tôi có thể cảm nhận được sức hút của bóng bàn.

Sau khi tôi nói những lời này với Dư Thanh Dã, cậu ấy cúi đầu đỡ lấy bả vai tôi, kéo tôi ra xa một chút, nhìn tôi với ánh mắt suy tư.

“Sao vậy? Ý em không phải là anh không giỏi, em biết anh nhất định muốn giành chiến thắng, chỉ là thật sự không cần nói xin lỗi với bọn em, quan trọng nhất là bản thân mình.”

Dư Thanh Dã chậm rãi chớp chớp mắt, một lúc sau, tâm trạng của cậu ấy rõ ràng tốt hơn nhiều, “Kim Kim, em thật giỏi.”

Tôi giỏi cái gì?

Giỏi hét ư?

Nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, cậu ấy mím môi, nhướng mày, trong mắt dường như có vẻ ngại ngùng, “Thì là… Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt một mình mang vác nhiều đồ như vậy, hay là cách mỗi lần em dũng cảm cổ vũ anh…” Tạm dừng vài giây, cậu ấy nhìn thẳng vào tôi… “Còn có thời điểm tỏ tình…”

Trên hành lang người đến người đi, khoảng cách giữa chúng tôi đã rất mập mờ.

Những ánh mắt tò mò như những bông tuyết, bay tới rồi bay đi, không ngừng dừng lại trên mặt tôi và Dư Thanh Dã.

Hơn nữa từ sau khi gào lên trong trận đấu, tôi có cảm giác mơ hồ rằng có người đang quan sát tôi, tôi thật sự không quá thích loại cảm giác bị người khác chú ý này.

Cho nên tôi nhanh chóng che kín miệng Dư Thanh Dã, ngăn cản cậu ấy nói tiếp, dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của cậu ấy, tôi chậm rãi lùi về phía sau hai trước, cúi đầu nhìn đất.

Nói đến chuyện tỏ tình là tôi lại xấu hổ, làm gì có ai nói mình thích người ta vào lúc đang cãi nhau đâu.

“Cái đó… Anh thi đấu cũng mệt mỏi rồi, em mời anh đi ăn cơm! Hôm qua em tìm được một quán ăn Đông Bắc gia truyền, anh có muốn đi ăn không?”

Đề tài bỗng nhiên thay đổi, sau khi Dư Thanh Dã nhìn thoáng qua xung quanh, thất thần trả lời một câu, “Được.”

“Đúng rồi, giáo sư Diêu đâu?”

Đi tới cửa, cậu ấy đột nhiên hỏi tôi.

Nói đến giáo viên hướng dẫn của chúng tôi, thật đúng là gương mặt vàng trong làng xã giao, trong lúc xem giải đấu vừa rồi đã làm quen được với một người, trùng hợp là đối phương cũng là giáo sư ngành ngôn ngữ Nhật, vì thế hai người lại ngồi tiếc hận vì tri âm tri kỷ gặp nhau quá muộn.

Dư Thanh Dã chậm rãi giơ một ngón tay cái, nhịn cười nói, “Nhưng đúng là ở vùng Đông Bắc này ai cũng có thể trò chuyện với người khác một, hai câu.”

Lời này không sai, từ khi tới Đông Bắc, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình hiếu khách của phương Bắc.

Khi đi taxi cùng giáo viên hướng dẫn, chúng tôi gặp được một tài xế là nữ, trong quãng đường dài mười phút, bà ấy đã nói rõ ràng xem trong nhà mình có mấy người, cháu trai học trường mẫu giáo nào cho chúng tôi nghe.

“Xin chào…”

Bỗng có một cô gái chạy bước nhỏ theo sau chúng tôi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Dư Thanh Dã.

“Xin hỏi bạn có phải là Dư Thanh Dã trong trận đấu đôi nam nữ vừa rồi không?”

Sau khi cô ấy đến gần thì chậm rãi tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, áo khoác len càng khiến cô ấy trông trang nhã hơn, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn thẳng vào Dư Thanh Dã.

“Là mình.” Dư Thanh Dã gật đầu, lễ phép dò hỏi, “Có việc gì không?”

“À, mình là thành viên của câu lạc bộ bóng bàn Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, vừa rồi cậu thi đấu rất tuyệt, nhất là lúc giao bóng trái tay…” Người đẹp vừa nói vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, sau đó lại mở sổ ghi chép, “Vậy nên mình muốn hỏi bạn một vài câu hỏi chuyên môn, sẽ không làm mất thời gian của bạn chứ?”

Dư Thanh Dã nghe vậy, do dự nhìn thoáng qua tôi.

Nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ tôi sẽ ngăn cản chắc?

Tôi lập tức hiểu lòng người, dịch chuyển ánh mắt, “Wow, thế mà bên kia vẫn còn hoa đỗ quyên, em đi xem đây.”

Sau khi đi xa vài bước, tôi nghe thấy Dư Thanh Dã đang nói chuyện với cô ấy về môn bóng bàn, sau đó lại có thêm mấy nữ sinh nữa bước tới, Dư Thanh Dã đứng giữa những cô gái mặt mày hớn hở lại càng thêm nổi bật.

Những bông hoa đỗ quyên màu hồng bị tuyết trắng đè lên, tôi im lặng nhìn một hồi lâu, bỗng có người đứng trước mặt tôi.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đụng phải ánh mắt tò mò của đối phương.

Là một chàng trai cao to, mặc áo phao to rộng, đeo một gọng kính to, nhìn qua vừa hiền lành vừa văn nhã.

Cậu ta sửng sốt hai giây rồi lộ ra nụ cười ngại ngùng, “Xin chào.”

“Xin chào.” Tôi tò mò, “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là vừa rồi thấy bạn đứng ở đây nên nghĩ bạn bị lạc đường.”

“Lạc đường?”

“Chắc hẳn bạn không phải là sinh viên trường mình đúng không?” Cậu ta nhìn tôi một cách cẩn thận, đẩy đẩy gọng kính, “Lúc trận đấu diễn ra mình có thấy bạn cổ vũ cho người khác.”

“À à, đúng vậy, mình tới đây tham quan, không bị lạc đường, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên vì mùa này mà vẫn còn hoa nở thôi.”

Chàng trai tiếp tục cười, cùng ngắm hoa với tôi, “Bạn không nói thì bình thường mình cũng chẳng chú ý đến.”

Trong lúc bất tri bất giác hàn huyên vài câu, vào lúc cậu ta hỏi tôi có muốn add WeChat không thì tầm mắt tôi hơi tối lại.

Nâng tay chỉnh lại mũ len, nghiêng mặt nhìn sang đôi mắt đen láy của Dư Thanh Dã, trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy là vẻ đạm mạc.

Tầm mắt tôi lướt qua người cậu ấy, những cô gái kia không biết đã rời đi từ bao giờ.

Chàng trai vẫn còn cầm điện thoại trên tay, lộ ra mã QR.

Dư Thanh Dã đột nhiên hỏi tôi, “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Tôi cúi đầu nhìn màn hình, lại bị cậu ấy lấy mất điện thoại, “Ồ, đã trễ như này rồi à, anh đói quá, đến giờ ăn cơm rồi.”

Giọng điệu phẳng lặng nghe khá lạnh lùng.

Chàng trai lúng túng ho khan một tiếng, “À, mình vẫn còn có lớp, đi trước nhé.”

“Được.”

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên có người tiếp cận tôi, tôi cũng không cảm thấy đối phương có gì kỳ lạ.

Tóc bị Dư Thanh Dã làm cho lộn xộn, tôi chỉnh lại hai lần, phát hiện người này đang cầm điện thoại của tôi sải bước về phía trước.

“Dư Thanh Dã…”

Tôi đuổi theo, vòng lên chắn trước người cậu ấy, cẩn thận quan sát má lúm đồng tiền lộ ra vì cậu ấy đang mím môi.

Cậu ấy chậm rãi dừng bước, nhìn tôi, “Nhìn đường.”

“Ồ.” Tôi lại bước lên hai bước, đưa tay ra định đòi điện thoại lại.

Cậu ấy nhướng mày, vẻ mặt có hơi là lạ, khựng lại một chút, sau đó nắm lấy tay của tôi, nhéo nhẹ vào đốt ngón tay.

“?”

Cậu ấy cũng ngạc nhiên nhìn tôi, “Không phải em muốn nắm tay à?”

“Em muốn bảo anh trả lại điện thoại cho em.”

Vẻ mặt Dư Thanh Dã cứng lại nửa giây, làn da cậu ấy vốn đã trắng nõn, bây giờ đỏ lên vô cùng rõ ràng, đã thế còn muốn giả vờ bình tĩnh, à một tiếng, chậm chạp lấy điện thoại ra.

Lúc tôi duỗi tay định lấy thì cậu ấy lùi lại, nở nụ cười có chút đắc ý.

“Không đưa cho em.”

“Vì sao?”

“Sợ em vừa đi vừa nhìn điện thoại rồi té ngã.”

Tôi không có cách nào phản bác, bởi vì tôi đi ở đất bằng cũng sẽ té ngã, với tôi mà nói, mặt đất trơn trượt này quả là một thử thách khó nhằn.

Dư Thanh Dã vẫn nắm tay tôi như cũ, khi đi ngang qua điểm chờ xe buýt, một chiếc xe buýt của trường tiến đến, khi cậu ấy đẩy tôi vào trong còn tự nhiên nhét tay tôi vào túi áo cậu ấy.

“Vừa rồi em và người nọ nói gì vậy?”

Xe buýt của trường có tuyến đường đi vào nội thành, sau khi lên xe, Dư Thanh Dã trả điện thoại lại cho tôi, “Thấy cách hai người nói chuyện… khá hợp đấy.”

Giọng điệu nghe cứ lạ lạ kiểu gì.

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy trong chốc lát, nhưng bị cậu ấy quay mặt lại, còn thuận tay nhéo nhéo má tôi.

“Chỉ trò chuyện mấy câu thôi.”

“Ồ.”

Dư Thanh Dã bày vẻ mặt có lệ, nhìn cảnh sắc đường phố dần trôi về sau ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên lẩm bẩm mấy câu.

“Anh nói gì?”

Cậu ấy nghiêng mắt đi, ngó vào giao diện WeChat của tôi, nhíu mày, “Em add WeChat của người kia à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu ấy lại xoay đầu lại, hai tay vòng trước ngực, liếc nhìn tôi qua khóe mắt.

Dáng vẻ như chờ tôi cho một lời giải thích.

“Chưa kịp add… thì đã bị anh lấy mất điện thoại rồi.”

Hai đầu lông mày đang nhíu lại của Dư Thanh Dã thoáng giãn ra, ngữ khí sâu xa, “Ý em là… Anh ngăn cản vận đào hoa của em?”

Trông thì sảng khoái hào phóng, mà sao bỗng ăn nói chanh chua như vậy?

“Anh không lấy điện thoại thì em cũng sẽ không add.”

Dư Thanh Dã quay mặt lại nhìn tôi, bĩu môi, cười như không cười, “Đó không phải là kiểu em thích à?”

Im lặng một lúc, cậu ấy nhẹ giọng bổ sung, “Chị anh nói là chính miệng em nói thích người thanh tú văn nhã.”

“Ồ, đó là trước kia.”

Từ sau khi trải qua mối tình với anh bạn trai cũ là mọt sách, tôi vừa gặp kiểu con trai đeo kính văn nhã là chỉ muốn tránh xa.

Ánh mắt Dư Thanh Dã tối sầm đi trong chốc lát rồi lại nhanh chóng sáng ngời như ánh mặt trời mùa đông, “Bây giờ không phải nữa?” Sau đó cậu ấy gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười, “Cũng đúng, bây giờ người em thích là anh.”

“…”

Trước kia người này cũng có tính cách khoe khoang như vậy à?

Trước khi xuống xe, tôi thử dò hỏi cậu ấy, “Anh không muốn em add cậu ta à?”

Dư Thanh Dã nghe vậy, bỏ lại một câu “Biết rõ còn cố hỏi” rồi nhanh chóng nhảy xuống xe, vừa xuống đất còn hơi lảo đảo một cái.

Ha ha, cậu ấy cũng có lúc căng thẳng như vậy.

Quán ăn ở gần nhà thờ lớn Sophia, nơi chúng tôi xuống xe là phố đi bộ trung ương, chỉ cần đi bộ dọc theo bờ sông Tùng Hoa mười mấy phút đồng hồ là đến.

Ngày mùa đông ngắn, đây là điểm cực bắc, mới bốn giờ chiều, mặt trời đã phủ kín bầu trời.

Các tòa nhà ở phố đi bộ trung ương đều theo phong cách Nga với những bức phù điêu lộng lẫy, tạo hình cao lớn, trong số những người qua lại trên đường phố còn lác đác mấy người Nga tóc vàng mắt xanh.

Công nhân vệ sinh kiên nhẫn quét tuyết đọng bên đường, những ngọn đèn vàng được treo trên những cành cây khô sáng lấp lánh, không hề thấy tiêu điều, đầu đường cuối ngõ ngập tràn những bài hát Nga da diết.

Vài cửa hàng bán kẹo hồ lô nối thành một hàng dài, du khách sôi nổi dừng bước.

Dư Thanh Dã vẫy tay với tôi, chỉ vào một xiên hồ lô ngào đường và kẹo dâu tây, “Em muốn ăn gì?”

Đến Đông Bắc không thể không ăn hồ lô ngào đường chính gốc, tôi cầm một xiên, lúc đang định lấy thêm cho cậu ấy một phần thì Dư Thanh Dã đã quét mã tính tiền.

“Anh không ăn à?”

“Một xiên lớn như vậy đủ cho hai chúng ta ăn rồi.” Dư Thanh Dã nhìn tôi, giải thích, “Không phải anh keo kiệt, là sợ em ăn nhiều sẽ đầy bụng.”

“Tri kỷ không?”

Sau khi nhận được cái nhìn đầy xem thường của tôi, cậu ấy cao giọng cười to.

Dù sao cũng là cậu ấy mua, tôi giơ xiên hồ lô ngào đường lên, “Anh nếm thử xem.”

Hai tay Dư Thanh Dã đặt trong túi áo, chậm rãi cúi đầu cắn một viên, dừng lại một chút, “Ngọt quá…”

Tôi cũng ăn một viên, lớp đường bên ngoài bao lấy sơn tra hơi chua, thịt quả thanh ngọt căng mọng, không thể không nói, trái cây phương bắc ăn ngon thật.

Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ mùi vị của xiên kẹo hồ lô đã ăn khi còn nhỏ, vị sơn tra phương nam luôn không đủ ngon.

Thấy tôi ăn đến là vui vẻ, Dư Thanh Dã cười tủm tỉm xoa đầu tôi, “Có thích không?”

“Thích,” Tôi gật đầu, lại đưa cho cậu ấy, “Anh cũng nếm thử xem.”

Cậu ấy trầm ngâm vài giây, lại ăn thêm một viên, chậm rãi nhai nuốt, một bên má phồng ra giống chuột hamster.

Khuôn mặt vẫn luôn đẹp trai vào giờ phút này lại có chút tròn trịa và trẻ con, hàng lông mày anh tuấn lúc này cũng thật nhu hòa, lộ ra cảm giác thiếu niên thuần khiết.

Cậu ấy đi bên cạnh tôi, tầm mắt lưu luyến ở đám đông sôi động, dáng vẻ thờ ơ đặc biệt khiến người ta chú ý.

“Tới Cáp Nhĩ Tân mấy ngày nhưng đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc đi dạo phố.”

Cậu ấy vừa nói vừa quay đầu nhìn tôi, cười nhẹ, “Trước kia lúc bị chị anh kéo đi dạo phố, đi chưa được mấy bước đã thấy mệt, hôm nay đi dạo phố cùng em mới cảm thấy rất thú vị.”

Bình thường tôi cũng không thích đi dạo phố, vì không muốn tiêu hao thể lực, lần nào đi dạo phố với bạn bè, việc tôi tích cực nhất chính là lúc tìm chỗ nghỉ ngơi.

“Đưa kẹo hồ lô cho anh.” Dư Thanh Dã nói, nhận lấy kẹo hồ lô trong tay tôi, một tay khác nắm lấy tay tôi.

Hôm nay tôi quên mang găng tay, vừa rồi tiếp xúc với không khí lạnh quá lâu nên có hơi tê dại vì lạnh, Dư Thanh Dã vừa chạm vào, tôi rụt tay lại theo bản năng.

Cậu ấy khựng lại một chút, nghiêm túc nhìn tôi, giọng điệu ôn hòa, “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn giúp em làm ấm tay mà thôi.”

“Cảm ơn.”

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay thon dài của cậu ấy, cậu ấy mỉm cười kề sát vai tôi, trong khoảng cách thân mật, lòng bàn tay to rộng ấm áp nắm chặt lấy bàn tay tôi.

Khi đi bộ đến bờ sông, cả tôi và Dư Thanh Dã đều đồng thời kinh ngạc.

Mặt trời lặng trên nền trời xanh xám, lặng lẽ tô hồng phong cảnh hùng vĩ, hình dáng của xe cáp treo lơ lửng trong ánh hoàng hôn giống như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.

Cây cầu bắc qua sông làm bằng thép đen, đứng sừng sững giữa dòng, uy nghiêm, vững chãi, tôn lên vẻ uy nghiêm của một thành phố công nghiệp quân sự.

Mặt sông Tùng Hoa đóng băng phủ đầy tuyết trắng, bóng cây tùng ở bờ bên kia cao lớn xa vời đung đưa dưới ngọn gió mùa đông làm nổi bật hình ảnh gác chuông ở đằng xa.

Những lớp băng ngăn cách dòng chảy của sông, mọi người chơi đùa trên tuyết, cả già lẫn trẻ, vô cùng thích thú.

“Có muốn đi xem không?” Dư Thanh Dã chỉ vào mặt sông đã đóng băng, trên mặt không nén được vẻ tò mò.

“Được.”

Tôi và cậu ấy theo dòng người đi xuống bậc thang, sau đó thử giẫm lên mặt sông, mơ hồ có thể nhìn thấy những chiếc lá vàng khô mắc kẹt trong băng.

Dư Thanh Dã đi xuống trước, gót giày Martin nặng nề phát ra âm thanh cộc cộc trên mặt băng, cậu ấy nhíu mày quan sát nửa phút, yên tâm hơn rất nhiều, “Kim Kim, tới đây.”

Tôi tự nhận mình là người nhẹ cân nên cũng không quá lo lắng mà ngược lại còn rất phấn khích, bởi vì tôi đã mong ước được đến dòng sông Tùng Hoa nổi tiếng này từ lâu.

Tôi vui vẻ đi dạo trên mặt băng với Dư Thanh Dã, đoán xem bên dưới có cá hay không.

“Chúng ta ở đây chơi, hẳn là không có người đến câu cá đó chứ?”

Tôi dùng mũi chân vẽ một mặt cười trên nền tuyết.

Dư Thanh Dã cũng bắt chước tôi vẽ một mặt cười thật lớn, sau đó ngồi xổm xuống viết một chữ “Tưởng Kim” bên cạnh.

Tâm trạng của tôi dần trở nên hỗn loạn theo từng nét bút của cậu ấy.

Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, vốn đã vô cùng nổi bật giữa nền tuyết, trời thật sự quá lạnh, hàng lông mi dày rậm của cậu ấy đọng một lớp băng tuyết nho nhỏ, lóe lên ánh sáng dưới ánh hoàng hôn.

Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, vương tay chỉ chỉ vào đôi mắt Dư Thanh Dã.

“Kết băng rồi.”

Cậu ấy trầm mặc nhìn tôi, ánh mắt trơn bóng, cảm xúc trong mắt bình lặng mà sâu thẳm, giống như mặt nước đang dâng trào dưới lớp băng.

“Kim Kim.” Lúc cậu ấy mở miệng mang theo làn sương trắng, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, “Anh…”

Có tiếng trẻ con non nớt bỗng xen vào, “Anh trai ơi, có thể chụp giúp bọn em một tấm ảnh được không?”

Vẻ mặt Dư Thanh Dã phức tạp trong chốc lát, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại, cùng tôi đứng lên.

Là chụp ảnh cho một gia đình ba người hạnh phúc, người bố đặt con tên vai, người vợ tươi cười dựa sát vào người mình yêu.

“Được.”

Sau khi Dư Thanh Dã chụp xong, cậu ấy dừng lại một chút rồi hỏi đối phương, “Anh có thể giúp bọn em chụp một tấm được không?”

“Không thành vấn đề!”

Anh trai kia đặt con xuống, sau khi thoải mái đồng ý thì điều khiển tôi và Dư Thanh Dã đứng vào vị trí ban nãy.

Bị người xa lạ chụp ảnh khá là căng thẳng.

Tôi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm camera.

“Tôi nói ba hai một, hai người nói cheese nha!” Anh trai nhiệt tình làm một động tác OK.

Vào khoảnh khắc anh trai kia nhấn nút chụp, Dư Thanh Dã bỗng ôm lấy vai tôi, mặt băng có hơi trơn, tôi trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực cậu ấy, sau đó được ôm thật chặt.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa quay sang một bên, tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý của cậu ấy, “Cheese!”

“Bức ảnh này đẹp quá này!” Anh trai tự hào đưa ảnh cho chúng tôi.

Dư Thanh Dã phóng to mặt tôi lên, hơi nhướng mày, thản nhiên nói, “Kim Kim, em nhìn anh thâm tình thế làm gì, có phải yêu thầm anh không?”

“…”

Tôi véo nhẹ vào em cậu ấy, nhưng quần áo dày quá, không đạt được mục đích, ngược lại còn khiến Dư Thanh Dã cười thật tươi.

Chúng tôi tới quán ăn vào khoảng năm giờ chiều, đến Đông Bắc thì sao có thể không ăn hầm nồi sắt và thịt heo giòn chua ngọt.

Dựa vào đề cử của các chị em trên XiaoHongShu và của ông chủ, tôi và Dư Thanh Dã gọi một nồi ngỗng hầm, sườn hầm đậu, thịt heo giòn chua ngọt và một món nấm chiên mà ở Thượng Hải chưa từng nghe thấy và một đĩa rau xào.

Đang định gọi thêm một phần gà hầm nấm nữa thì tôi bị Dư Thanh Dã ngăn lại, “Đủ rồi, cẩn thận lát nữa lại ăn đến no căng.”

“…”

Không cho qua chuyện này không được hả?

Nhìn vẻ mặt hậm hực của tôi, cậu ấy cười xòa cho qua chuyện, “Không đủ thì gọi thêm sau.”

Người phục vụ viết tên các món ăn chúng tôi gọi xong cũng gật đầu, nhiệt tình nói, “Em gái à, lần đầu tiên em đến Cáp Nhĩ Tân của bọn chị đúng không? Ẩm thực Đông Bắc của bọn chị chú trọng tới cả chất lượng và số lượng, mang lên cho em mấy đĩa để em mổ mang tầm mắt trước.”

Không đến vài phút sau, chị ấy bưng một đĩa thức ăn chiên vàng ruộm lại đây, đặt xuống bàn, cả tôi và Dư Thanh Dã đều trợn mắt há mồm.

Cái đĩa kia còn lớn hơn hai lần đầu tôi.

“Nấm chiên đây.” Chị ấy nhiệt tình giới thiệu, “Đây chính là đặc sản Đông Bắc bọn chị, mùi vị của các nơi khác đều không giống đâu, những món ăn khác chị sẽ đi giục sau.”

Tôi gắp một đũa cho Dư Thanh Dã, nịnh nọt nói, “Hôm nay anh vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Dư Thanh Dã thoải mái nhận lấy, căn một miếng nấm chiên, hai mắt cậu ấy sáng ngời trong nháy mắt, “Ăn ngon lắm!”

Tôi cũng nếm thử vài miếng, cuối cùng vẫn mong chờ món chính là nồi ngỗng hầm.

Chị gái đặt bếp lò lên bàn, than hồng cháy rực khiến thịt ngỗng và khoai tây trong nồi sôi ùng ục.

Mùi hương thơm nồng quanh quẩn nơi chop mũi, bình tĩnh như Dư Thanh Dã cũng lấy một môi lớn.

Người biết ăn uống thì khi ăn thịt phải dùng một môi lớn mới được!

Món thịt heo giòn chua ngọt vừa được mang lên đã được tôi gắp lấy gắp để.

Miếng thịt vàng ruộm được bao phủ bởi nước sốt màu vàng cánh gián, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.

Dư Thanh Dã bình tĩnh cầm đũa lên, quan sát vẻ mặt của tôi, “Ăn ngon không?”

Vị ngọt và đắng của giấm trắng lan tỏa trong miệng, miếng thịt vừa dày vừa dai.

Nuốt nước mắt, giơ ngón tay cái, “Ngon lắm!”

Dư Thanh Dã cười ha ha, sau khi nếm thử một miếng, cậu ấy đeo bao tay nilon vào và bắt đầu tách xương ra, tôi thấy động tác của cậu ấy rất thành thạo, cũng rất kiên nhẫn.

Khác hẳn với vẻ bộp chộp bề ngoài, Dư Thanh Dã vẫn luôn tinh tế tỉ mỉ trong cách cư xử với mọi người.

Người ta đều bảo người yêu cũ là người thầy tốt nhất, những việc Dư Thanh Dã làm cho tôi bây giờ có phải là dựa vào kinh nghiệm đã có được trước đó hay không?

Nghĩ như vậy, mùi hương của thịt heo giòn chua ngọt tức khắc không còn thơm nữa.

“Nếm thử xem.” Dư Thanh Dã bỏ thịt đã róc sạch xương vào bát tôi, nhìn tôi trong chốc lát, nhạy bén hỏi, “Em sao vậy, không vui à?”

“Làm gì có, chỉ là anh giúp em làm những việc này, em cũng không biết nên làm thế nào để giúp lại anh.”

Tôi thật sự không phải là người biết cách chăm sóc người khác, bình thường cũng luôn là người được người ta chăm sóc.

Dư Thanh Dã khẽ cười một tiếng, không cho là đúng, “Này có gì đâu, lần nào chị anh cũng vênh mặt hất hàm sai bảo anh, chẳng bao giờ thấy ngại cả.”

Nhắc đến Cá Lớn, nụ cười của cậu ấy vô cùng dịu dàng.

“Hơn nữa…” Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, “Anh sẵn sàng chăm sóc cho em.”

Thình thịch…

Cảm xúc của tôi giống như một bông tuyết sau khi rơi xuống mặt đất, lăn tròn thành quả cầu, cuối cùng lặng lẽ đập vào mặt băng.

Dường như có thể nghe thấy tiếng lớp băng từ từ nứt ra, những dòng nước sông cuồn cuộn chuẩn bị trào lên.

Em sẵn sàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi