NGƯỜI TÔI THẦM MẾN

“Tưởng Kim, ông trẻ gọi cậu tới văn phòng của thầy ấy.”

Lúc tôi đang hiệu đính bản dịch thì đàn chị cùng nhóm đi tới vỗ vỗ bả vai tôi.

Ông trẻ là “xưng hô thân mật” của chúng tôi dành cho giáo viên hướng dẫn, thầy ấy là nhân vật có tiếng trong giới dịch thuật, rất được kính trọng và nổi tiếng về tài viết lách, nhưng thầy ấy rất dễ gần, thậm chí có chút dễ thương giống trẻ con.

Tôi còn nhớ rõ khi thầy ấy tự giới thiệu trước lớp, trên powerpoint là con Totoro với cái bụng mũm mĩm.

Bình thường thầy ấy cũng sẽ chia sẻ cho chúng tôi những tác phẩm anime, manga mà thầy ấy yêu thích trong groupchat, khi còn trẻ thầy ấy từng tới Nhật Bản du học, còn từng kiếm sống nhờ truyện tranh, tóm lại thầy ấy là một người thầy hài hước dí dỏm.

Nhưng cảm giác sợ hãi của học sinh với giáo viên là thiên tính, cho dù thầy ấy có hòa ái thế nào thì tôi vẫn chột dạ.

Chẳng lẽ bản dịch tuần trước có vấn đề, hay là thầy ấy phát hiện ra chuyện tôi chơi điện thoại trong giờ của thầy ấy?

Haiz, ngại quá.

Sau khi mang tâm thái này bước vào văn phòng làm việc, đối diện với khuôn mặt cười tủm tỉm như cũ của giáo viên hướng dẫn, tôi lập tức yên tâm hơn nhiều.

“Tiểu Tưởng, tới đây tới đây.” Thầy ấy vẫy tay gọi tôi.

Tôi lễ phép đứng trước bàn làm việc làm bằng gỗ, cúi người chào thầy ấy, “Em chào giáo sư.”

Sau khi liếc thấy bản dịch của tôi nằm trên bản, tôi xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu.

Thầy ấy rót cho tôi một ly nước ấm, ý bảo tôi ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề, chỉ ra những vấn đề còn tồn tại của bản dịch.

“Trình độ dịch thuật của em không tồi, tuy nhiên bản thảo này thuộc thể loại tiểu thuyết, phần hội thoại vẫn có phong cách của văn viết…”

Lúc ấy vị giáo viên phỏng vấn cũng nói accent của tôi quá yếu, tôi khiêm tốn tiếp thu, “Em sẽ lấy về để sửa lại ạ.”

Giáo viên hướng dẫn không tỏ ý kiến gì về chuyện này, thầy ấy dừng một lát rồi hỏi tôi, “Em có bạn bè là người Nhật không? Hoặc là ngày thường có cơ hội tiếp xúc với người Nhật Bản không?”

Lúc ấy tôi chọn tiếng Nhật đơn giản chỉ là vì nghe nói khoa ngôn ngữ không cần học Toán cao cấp, hơn nữa tôi cũng thích đọc manga và xem phim truyền hình của Nhật chứ không mang theo tinh thần học hỏi.

Trước đây khi tôi đi du lịch ở Nhật Bản, tôi cũng chỉ dùng những câu giao tiếp cơ bản, cũng không cảm thấy kỹ năng nói của mình đã được cải thiện.

“Bạn bè là người Nhật… không quá thân thiết lắm, bình thường ở trường cũng không tiếp xúc với người Nhật ạ.” Tôi thành khẩn khai báo.

“Ồ…” Giáo viên hướng dẫn hơi híp mắt như đang suy tư gì đó một lúc lâu, “Vậy thì không bằng em cùng tham gia một buổi tọa đàm với thầy đi, đúng lúc có thể rèn luyện kỹ năng phiên dịch.”

“Buổi tọa đàm ạ?”

Ông trẻ xoay màn hình máy tính đến trước mặt tôi, “Đây là một người bạn cũ của thầy, là một tác giả nổi tiếng người Nhật, lần này ông ấy đến Trung Quốc để tổ chức một buổi triển lãm, thầy có nhận nhiệm vụ phiên dịch cho ông ấy, nhóm dịch của em cũng đã dịch xong bản thảo, cũng có đủ thời gian, vừa đi công tác vừa tiếp thu thêm kiến thức cũng tốt.”

Giáo viên hướng dẫn đã lên tiếng thì sao có thể từ chối, huống hồ đây còn là cơ hội ngàn năm có một.

“Cảm ơn giáo sư!”

Ông trẻ bình tĩnh nhấp một ngụm trà, “Buổi tọa đàm được tổ chức ở Cáp Nhĩ Tân, thứ tư tuần này chúng ta sẽ qua đó, bây giờ bên đó đang đổ tuyết, khá là lạnh, em mang theo quần áo dày một chút, có lẽ chúng ta phải đi hơn một tuần đấy.”

Sau khi Dư Thanh Dã đến Cáp Nhĩ Tân, ngoại trừ ngày đầu tiên gửi tin nhắn cho tôi, sau đó có lẽ cậu ấy bận rộn với chuyện huấn luyện nên tần suất gửi tin nhắn mấy ngày sau đó càng ngày càng thấp, hơn nữa phần lớn là vào nửa đêm, còn chưa nói được vài câu thì cậu ấy đã phải tắt đèn đi nghỉ.

Bầu không khí không có gì giấu giếm nhau trước đó vì lý do chênh lệch thời gian và không gian này mà nhạt đi rất nhiều, hơn nữa còn có Chương Già.

Tôi biết mình không có lý do để ý cậu ấy và Chương Già sẽ có tiến triển gì hay không, nhưng tôi lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Trước mặt Cá Lớn, tôi có thể nói một cách thản nhiên, nhưng không thử thì không biết.

Mỗi khi nhắc đến Dư Thanh Dã, tôi vẫn luôn rụt rè bất an.

Nhưng tôi thật sự không nhịn được mà đánh cuộc rằng sự dịu dàng và thân thiết của cậu ấy không phải xuất phát từ lịch sự mà chỉ vì cậu ấy cũng có hảo cảm với tôi.



Sau khi đồng ý chuyện đi Cáp Nhĩ Tân, thứ hai và thứ ba cũng không bận lắm nên tôi tranh thủ xử lý những công việc khác đâu vào đấy, nghĩ tới chuyện thời tiết giá rét ở Cáp Nhĩ Tân, tôi lại đi mua áo khoác dày, mũ, tất,… để chống lạnh với Cá Lớn.

“Bà và A Dã có duyên thật đấy, đều tới Cáp Nhĩ Tân.” Cá Lớn giúp tôi gấp quần áo vào vali, vẻ mặt hâm mộ, “Tôi cũng muốn đi quá.”

Cô ấy nhắc tới Dư Thanh Dã, lòng tôi khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

Cậu ấy đã qua đó được bốn ngày, có lẽ là thật sự bận rộn nên nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi phần lớn cũng chỉ dừng lại ở những lời thăm hỏi, hoặc là thi thoảng kể cho nhau nghe những chuyện thú vị đã xảy ra.

Tóm lại vô cùng đơn điệu.

Thật ra giữa tôi và cậu ấy cũng không có đề tài chung, tôi là kiểu người không biết giao tiếp, nếu không có rap và sáng tác thì có lẽ giữa chúng tôi cũng chỉ là mối quan hệ xã giao hời hợt mà thôi.

Vậy nên nếu cậu ấy không gửi tin nhắn cho tôi thì tôi cũng không có quyền hỏi nhiều.

Có lẽ yêu thầm là thứ cảm xúc nhàm chán khiến bản thân cảm thấy nghẹt thở.

Càng nghĩ tôi càng giận dỗi, vậy nên khi Cá Lớn hỏi tôi có cần gọi cho Dư Thanh Dã tới đón lúc xuống máy bay hay không, một cơn giận không biết từ đâu ra lan tràn nơi đáy lòng, “Không cần đâu, cũng không phải tôi tới Cáp Nhĩ Tân vì cậu ấy.”

Bình thường tôi rất ít khi để lộ cảm xúc kịch liệt, chủ yếu là vì không biết cách xử lý mâu thuẫn sau đó.

Vào lúc Cá Lớn đang ngẩn ra, tôi nhanh chóng hoàn hồn, “Cái đó, ý tôi là cậu ấy bận thi đấu, vậy nên…”

“Ồ.” Cá Lớn khôi phục sự bình tĩnh, tiếp tục thu xếp quần áo giúp tôi, do dự vài phút, cô ấy vẫn hỏi, “Có phải bà và A Dã cãi nhau không?”

Không, với quan hệ của chúng tôi, ngay cả tư cách để cãi nhau cũng không có.

Chỉ là tôi gây sự vô cớ, hối hận vì bản thân đã bỏ ra quá nhiều tình cảm.

Tôi bắt đầu lo được lo mất, nhưng cậu ấy vẫn thong dong như cũ.

“Giải đấu lần này rất quan trọng, vậy nên nghe nói là phải huấn luyện khép kín, điện thoại cũng bị tịch thu, ngày đó nó vừa xuống máy bay đã gọi điện báo bình an cho tôi và bố mẹ, mấy ngày nay cũng chẳng gửi thêm tin nhắn nào cả.”

Nhưng mà giữa người nhà với nhau cũng không thèm để ý mấy chuyện này, liên lạc nhiều họ còn sợ cậu ấy có áp lực, sẽ bị phân tâm.

Sau khi tôi nghe Cá Lớn nói Dư Thanh Dã không gửi thêm tin nhắn cho cô ấy, một niềm vui lạ kỳ bỗng dâng lên trong lòng.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói cho Dư Thanh Dã biết chuyện này, dù sao thì cậu ấy đang huấn luyện, tôi không muốn mang đến cho cậu ấy thêm bất cứ phiền phức nào.

Hơn nữa, tôi cũng muốn thử tìm hiểu Dư Thanh Dã từ một góc độ xa lạ.

Trong lĩnh vực của mình, Dư Thanh Dã là người như thế nào?



Tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới nhắc nhở hành khách tắt tín hiệu điện thoại, giáo viên hướng dẫn gửi cho tôi một tập tài liệu để luyện tập.

Haiz, tôi vẫn phải nói, chuyện học đúng là không có giới hạn.

Sau khi ngoan ngoãn dịch mấy trang, tôi bỗng nghe thấy vài tiếng cảm thán được hạ thấp giọng.

Nhìn theo tầm mắt của khách du lịch, tầm mắt tôi xuyên qua những tầng mây nhấp nhô, nhìn thấy những ngọn núi san sát nhau.

Những đường viền xanh xám kéo dài vô tận, những đỉnh núi tuyết trắng xóa lấp lánh dưới ánh mặt trời giống như ngọc quý nơi sơn dã.

Càng đi về hướng bắc, nhìn xuống bên dưới mới chân chính cảm nhận được thế nào là sự bao la hùng vĩ của núi sông, cánh đồng tuyết mênh mông vô ngần đan xen với những con đường tạo thành hình dáng của thành thị.

Giáo viên hướng dẫn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết của tôi thì nói đùa: “Chưa từng thấy tuyết phương bắc hả?”

“Lúc còn rất nhỏ em từng tới Bắc Kinh, hình như lúc đó cũng có tuyết.”

Tôi không có ký ức gì về chuyện này, hoàn toàn dựa vào những bức ảnh kỷ niệm thời thơ ấu.

Huống hồ bây giờ mùa đông mọi người đều đi tới những nơi ấm áp, Tây Á hoặc Tây Nam là khu vực có nhiều du khách ghé thăm nhất, phương bắc với bầu trời đầy tuyết lại rất vắng vẻ.

Chúng tôi chuyển tuyến ở sân bay Tùng Nguyên, ngày mùa đông ngắn, mới hơn bốn giờ mà mặt trời đã ngả về tây, cửa sổ sát đất của sân bay phủ kín một tầng sáng màu vàng cam, giao với cánh đồng tuyết nơi chân trời tạo thành một màu sắc tráng lệ.

Gió lạnh thấu xương, tuyết đọng rất dày, bầu trời xám xịt nhưng lại khiến người ta yên tâm một cách lạ lùng.

Du khách đến từ khắp nơi đang ngồi trong cửa kính trong suốt, mùa đông lạnh giá nhưng trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười ấm áp.

Tôi nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Dư Thanh Dã.

Sau khi dùng cơm tối ở sân bay với giáo viên hướng dẫn, chúng tôi lại lên một chuyến bay khác, hơn hai tiếng trôi qua mới nghe thấy tiếng thông báo máy bay sắp sửa hạ cánh.

Mọi người sôi nổi khép chặt quần áo, trong lúc máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy thành phố đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn màu vàng cam giống như những ngọn lửa đang chuyển động, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn neon đang nhấp nháy.

Trời và đất như thể đảo lộn với nhau.

Cánh cửa cabin vừa mở ra, không khí lạnh giá nhanh chóng bao trùm, ai nấy đều nhanh tay khép chặt quần áo.

Giáo viên hướng dẫn chỉnh mũ lông cừu giúp tôi, “Đừng để bị đông lạnh.”

“Vâng.”

Lúc dẫm chân lên mặt đất, tôi thất thần trong chốc lát, mặt bê tông bị đóng băng hôi lâu trông càng giống thủy tinh hơn, vừa trơn vừa bóng, lúc bước đi sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nhắm mắt đuổi theo giáo viên hướng dẫn ra khỏi sân bay đi bắt xe, cần gạt nước gạt đi gió tuyết dày đặc bất tận, hơi nóng lập tức tạo thành những giọt nước dày đặc trên tấm kính, khi ánh đèn chiếu vào, chúng còn sáng ngời hơn cả ánh sao buổi tối.

Tất cả, tất cả đều đẹp như một giấc mơ.

Cây cối hai bên đường đọng đầy tuyết trắng, khách sạn tôi ở nằm gần con đường trung tâm, sau khi tiến vào nội thành, xung quanh bỗng trở nên nhộn nhịp sáng sủa.

Tài xế thả chậm tốc độ, nhiệt tình giới thiệu những địa điểm du lịch nổi tiếng của Cáp Nhĩ Tân với chúng tôi, trên đại lộ trung tâm rất đông người, các tòa nhà được xây theo kiến trúc Nga tinh xảo đẹp đẽ, trên các tủ kính được bày bán vô số đặc sản, thi thoảng chúng tôi còn gặp những người đi đường tóc vàng mắt xanh.

Sau khi sắp xếp hành lý xong, vị tác giả người Nhật kia mời tôi và giáo viên hướng dẫn cùng dùng bữa tối, nơi ông ấy chọn là một nhà hàng món Nga nổi tiếng nhất khu vực.

Sau khi bước qua cánh cửa xoay tròn, đại sảnh tráng lệ nguy nga khiến tôi không nhịn được mà liếc vào bên trong, ngọn đèn tường khảm đá chiếu sáng cả căn phòng lộng lẫy, những bức tranh phương Tây treo trên tường mang lại bầu không khí đầy tính nghệ thuật.

Giáo viên hướng dẫn và tác giả trò chuyện vui vẻ với nhau, chỉ uống rượu vang đỏ chứ cơ bản không đụng tới đồ ăn.

Món Nga có đủ các phần, tôi ăn một miếng sườn bò Nga và hai miếng pizza, không ăn được nữa, tôi cố gắng xoa xoa bụng một cách lịch sự nhất có thể, không biết nên làm gì.

Đúng là người nghèo không ăn được đồ đắt, thế mà tôi lại bị đau bụng, đành phải đi tới hỏi người phục vụ vị trí của WC.

Nhà hàng Tây chú trọng tính lịch sự tao nhã, ngoại trừ chiếc đèn treo ở đại sảnh, những chiếc bàn còn lại đều đặt giá cắm nến, ngồi sát cửa sổ phần lớn đều là những cặp tình nhân, vô cùng lãng mạn.

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi bỗng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, kính thủy tinh được bao phủ bởi ánh nến, vầng sáng lay động dừng trên khuôn mặt của cậu ấy.

Ngoài cửa sổ là màn tuyết trắng xóa khiến đường nét khuôn mặt của chàng trai càng thêm trắng sáng, cậu ấy khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nhu hòa.

Trước đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy Dư Thanh Dã mặc âu phục bao giờ, áo vest màu xanh đen vừa vặn phác họa ra bờ vai rộng lớn của cậu ấy.

Trước mặt tôi cậu ấy luôn mang theo dáng vẻ trong sáng hiền hòa, nhưng giờ phút này cậu ấy lại rất trầm ổn, động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra sự thong dong lười biếng.

Cảm giác xa lạ vào giờ phút này càng khiến ranh giới giữa tôi và cậu ấy trở nên rõ ràng hơn.

Tôi và cậu ấy dường như vốn dĩ đã không phải người cùng cấp bậc.

Cô gái đối diện mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng đã đẹp tới mức khiến người ta không thể rời mắt.

Hóa ra lúc Chương Già cười rộ lên lại mềm mại đến thế, giống như ánh trăng ngày xuân.

Tôi đứng nơi bóng tối, bên cạnh là một bó hoa hồng giả, lãng mạn nhưng hào nhoáng.

Hóa ra cậu ấy không có tin nhắn gì là vì đã có giai nhân khác.

Với cậu ấy mà nói, tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tôi còn chưa kịp cố gắng thì đã thất bại.

Trong dự liệu, nhưng cũng ngoài ý muốn.

Nhưng mà… Tôi lại còn không cam lòng, cảm thấy chua xót.

Đốt ngón tay thon dài của Dư Thanh Dã cầm dao nĩa, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cắt miếng bít tết, “Không nghĩ tới đối thủ lần này lại là cậu.”

Nói xong, cậu ấy đẩy đĩa cơm đến trước mặt cô ấy, “Được rồi.”

Chương Già thong dong nhận lấy, “Tớ cũng rất ngạc nhiên, nhưng tớ cũng sẽ không vì quen biết cậu mà hạ thủ lưu tình.”

Dư Thanh Dã nhún nhún vai, nói một cách nhạt nhẽo: “Thật ra cũng không cần, dùng thực lực của mình là được rồi.”

Tiếp đó bọn họ lại nói những chuyện liên quan đến giải đấu, tôi nghe mà mơ mơ màng màng.

Bụng càng ngày càng đau, axit trong dạ dày dâng lên.

Khó chịu quá.

Tôi tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh, nhưng lại không cẩn thận mà làm đổ bình hoa hồng giả kia.

“Cô không sao chứ ạ?”

Người phục vụ đi tới, nương theo ánh sáng nhìn thấy cái trán đầy mồ hôi lạnh của tôi, “Cô ổn chứ ạ?”

Một ánh mắt như thật như ảo rơi xuống mặt tôi.

“Đàn chị?”

Giọng nói của Dư Thanh Dã vang lên sau lưng.

Trong lúc tôi đang do dự nên giả vờ như không nhìn thấy hay là làm như không có chuyện gì mà chào hỏi với cậu ấy, nói một câu “Trùng hợp thật”.

Kết quả tôi lại muốn bỏ chạy theo bản năng.

Tưởng Kim, sao mày nhu nhược thế hả?

“Kim Kim!”

Cậu ấy nâng cao âm lượng, vạt áo khoác vẽ ra một độ cong trên không trung, khi tôi ngẩng đầu lên một lần nữa, người đã đứng trước mặt mình.

Hơi thở và bóng dáng thuộc về Dư Thanh Dã bao phủ lấy tôi.

Tôi chậm rãi nâng mắt đối diện với ánh mắt hoang mang của cậu ấy.

“Dư Thanh Dã.”

Cậu ấy sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn kỳ lạ.

“Có phải chị khó chịu lắm không, sao lại khóc rồi?”

Cậu ấy vừa nói, hốc mắt tôi càng nóng hơn, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

Tôi nhìn thấy cậu ấy duỗi tay, đốt ngón tay ấm áp áp lên má tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.

“Rất khó chịu.” Tôi nắm chặt cổ áo, cảm nhận được nhịp tim thất thường của mình, “Rất khó chịu.”

Dư Thanh Dã, thích cậu, hóa ra lại là chuyện không vui như vậy.

“Hai người quen nhau hả?”

Chương Già đánh giá vẻ mặt của tôi, nhíu mày nói, “Dư Thanh Dã, cậu mau đưa người ta tới bệnh viện đi.”

“Không cần.” Tôi cố gắng khôi phục sự bình tĩnh, “Chỉ là bụng có hơi…”

Còn chưa dứt lời, Dư Thanh Dã bỗng nhiên nắm chặt tay tôi, giọng điệu kiên định, “Đi thôi, tới bệnh viện.”

“Có lạnh không?” Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ quan tâm, “Sao chị tới đây mà cũng không nói trước với em?”

Tôi để mặc cậu ấy nắm tay mình, khi đi ngang qua bàn của giáo viên hướng dẫn, thầy ấy cũng đứng dậy hỏi thăm tình hình.

Dư Thanh Dã cởi áo khoác của cậu ấy ra khoác lên người tôi, “Giáo sư Diêu, cơ thể Kim Kim không thoải mái, em đưa chị ấy tới bệnh viện.”

Kim Kim?

Giáo sư nghe thấy xưng hô này thì lắc lắc đầu, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, “Ồ, vậy làm phiền em.”

Chương Già vẫn luôn đi theo chúng tôi, khi ra tới cửa, cô ấy lấy khăn quàng cổ xuống vòng lên cổ tôi, duỗi tay sờ thử nhiệt độ trên trán tôi.

Sau đó nhẹ nhàng thở ra, “Hình như không bị sốt.”

Tôi nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của cô ấy, có hơi hoảng hốt.

Hóa ra gái xinh không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết.

Dư Thanh Dã vẫn luôn nắm tay tôi, một tay khác không ngừng lướt web gọi xe, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Cái đó… Tôi không sao cả.”

Dư Thanh Dã nghe vậy thì quay đầu nhìn tôi, “Chị nói không tính.”

Độc đoán thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi