NGƯỜI TRONG KHU NHÀ TRỌ ĐỀU LÀ GAY

Edit: Bánh

Beta: Yuri

Lâm Khải mơ thấy một giấc mơ vô cùng tuyệt vời.

Lâm Khải mơ thấy người máy, hơn nữa cậu cũng là người máy.

Trong trận chiến của người máy, Lâm Khải trở thành anh hùng cứu thế giới. Cậu đứng ở nơi cao hô to: “Transformer biến hình!”

Khi tiếng nhạc hùng tráng với vô số hiệu ứng xịn xò hiện lên, người Lâm Khải không ngừng vặn vẹo biến hình, cuối cùng biến thành một chiếc xe ba bánh hàng nội địa. Lâm Khải mở chức năng giọng nói ra, trên chiến trường khói lửa đột ngột vang lên một âm thanh — 

“Xin chú ý xe cộ, xin chú ý xe cộ.”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Lâm Khải đi ra khỏi phòng, nghe thấy âm thanh của động cơ xe ô tô.

Chân của Lâm Khải đau xót, trên mặt đất thế nhưng lại có một cái hộp của xe hơi điều khiển từ xa.

Người máy!

Lâm Khải gãi đầu, nói: “Chẳng lẽ mình còn đang trong giấc mơ?”

Một đứa trẻ mũm mĩm chạy tới, ôm hộp điều khiển xe hơi từ xa lên.

“Nhất định mình vẫn còn đang mơ!”

Phòng khách. Bàn ăn.

Tống Hải kéo ra một cái ghế nhỏ làm tiểu mập mạp ngồi xuống, nói: “Là con trai tôi.”

Owen: “Tống Huy Tông?”

Cao Khải: “Tống Nhân Đầu?”

Lâm Khải: “Tống Phân Đề?”

Châu Ngư: “Tống thiếu gia?”

Tống Hải che trán mình lại, nói: “Mọi người cứ gọi nó là tiểu Tống là được rồi.”

Dáng vẻ tiểu Tống trắng nõn mềm mại, khuôn mặt cực kỳ giống Tống Hải.

Owen gắp cho tiểu Tống vài con tôm bự, nói: “Ăn thử xem đồ ăn anh đại Ngư làm ngon không.”

Miệng tiểu Tống như lau mật, nói: “Ăn rất ngon.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Hải dụ dỗ tiểu Tống đi vào trong phòng ngủ trưa.

Tống Hải tập trung mấy người còn lại trong phòng khách, nói: “Trong nhà tôi có chút chuyện, cho nên tiểu Tống phải ở tạm chung với chúng ta mấy ngày, nếu như ảnh hưởng đến đời sống tư nhân của các cậu, tôi liền nói lời xin lỗi trước.”

“Không đâu.” Owen nói: “Trẻ con dễ thương đến như vậy. sao mà ảnh hưởng đến tụi em được.”

Cao Khải nói: “Làm như em đã chăm sóc con nít rồi vậy.”

“Em có thể thử mà!”

“Cảm ơn mọi người đã thông cảm.” Tống Hải nói: “Chờ khi nào chuyện này đi qua tôi sẽ mời các cậu ăn cơm, địa điểm tự mọi người chọn!”

Lâm Khải nói: “Em muốn ăn beefsteak!”

“Có thể.”

Owen: “Em thì muốn thịt dê xiên que!”

“Được.”

Châu Ngư: Em muốn ăn lòng bò xiên que!”

“Không thành vấn đề!”

Cao Khải: “Chúng ta đi ăn □□*!”

???

“Mọi người nghĩ đi đâu vậy?” Cao Khải nói: “Tôi đang nói tới game đấy! Năm người chúng ta cùng chơi game thì vui biết mấy!”

*Chỗ này tác giả để hai ô trống nên cũng không biết là từ gì.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Trẻ em là sinh vật đáng yêu nhất trên đời.

Mới là lạ.

Tiểu Tống đang học tiểu học, Owen có kinh nghiệm dạy kèm tại nhà cho nên chủ động gánh vác nhiệm vụ dạy tiểu Tống làm bài tập.

Tiểu Tống cắn bút chì, nói: “Anh Owen, câu này em không biết.”

Đề: Có một lễ hội được tổ chức trên thảo nguyên xanh, Cừu Vui Vẻ có 23 viên kẹo, Cừu Lười Biếng có 34 viên kẹo, Cừu Xinh Đẹp có 10 viên kẹo. Vậy hỏi mọi người có tổng cộng bao nhiêu viên kẹo?

Owen nói: “Bài này dễ lắm. Chỉ cần đọc đề thôi là em đã ra kết quả rồi.”

“Lời giải đầu tiên em đã biết rồi, nhưng em không biết lời giải hai viết làm sao cả.”

“Đọc đề đã. Muốn làm bài phải hiểu đề bài đầu tiên.

“Trong lễ hội, Cừu Vui Vẻ ăn 10 viên kẹo, Cừu Lười Biếng ăn 4 viên kẹo, Cừu Xinh Đẹp ăn 9 viên kẹo. Hỏi Cừu Sôi Nổi có mấy viên kẹo.”

Owen cầm đề lên, “Cừu Sôi Nổi? Cừu Sôi Nổi ở đâu ra vậy?”

Tiểu Tống lắc đầu một cái.

“Vậy thì ghi 9.”

“Tại sao?”

“Cừu Sôi Nổi thích Cừu Xinh Đẹp,” Owen nói: “Chắc chắn Cừu Xinh Đẹp ăn kẹo của Cừu Sôi Nổi.”

Tiểu Tống ghi đáp án vào, nói: “Em cũng không biết làm câu thứ ba.”

“Đề hỏi gì?”

“Sau khi lễ hội kết thúc, hỏi Sói Xám bắt được mấy con cừu.”

“Không bắt được con nào cả.” Owen nói: “Mấy ngàn tập còn chưa bắt được, làm sao mà có thể bắt được con nào trong một lễ hội chứ?”

Làm xong bài tập, tiểu Tống chui vào phòng Châu Ngư.

Tiểu Tống nhìn chằm chằm vào máy tính Châu Ngư hỏi: “Anh Châu Ngư đang làm gì vậy?”

Châu Ngư nghiêm túc đánh máy, nói: “Làm bài tập.”

“Anh làm cũng lâu rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Em muốn nghỉ ngơi như thế nào?”

“Hay là chúng ta chơi trò chơi nào cần hai người đi.”

“Được.” Châu Ngư mở webgame, hỏi: “Em muốn chơi gì?”

Tiểu Tống chỉ vào màn hình nói: “Game này đang hot nhất đấy.”

“Bạch Cốt Tinh đấu với em bé Hồ Lô?”

“Dạ đúng rồi, sau khi thắng Bạch Cốt Tinh, em bé Hồ Lô có thể sống hạnh phúc với tiểu thư Hồ Lô!”

“Tiểu thư Hồ Lô?”

Trò chơi này thành công tẩy não của Châu Ngư.

Mặc dù tên là Bạch Cốt Tinh đấu với em bé Hồ Lô, nhưng mà trong game có rất nhiều nhân vật.

Muốn chơi game này, đầu tiên cần tự gieo hồ lô, trong lúc trồng trọt có thể sang vườn người khác trộm hồ lô, khi hồ lô rơi xuống đáy, trò chơi mới chính thức bắt đầu. Boss của ải đầu tiên là Voldemort, vượt qua có thể vào ải phụ ― Gandalf, nếu như không vào ải phụ, có thể trực tiếp tiến vào tầng thứ hai, đối mặt với Cương Thi Tiên Sinh vô cùng khủng bố.

Cuối cùng là đánh bại Bạch Cốt Tinh, cứu tiểu thư Hồ Lô xinh đẹp ra.

Rốt cuộc là người nào não động, có ý tưởng kỳ diệu đến thế mới tạo ra cái game này.

Trường học.

Tề Minh nói: “Đưa tay đây.”

Lâm Khải ngoan ngoãn vươn tay ra, hỏi: “Tớ có cần nhắm mắt không?”

“Tùy cậu.”

Lâm Khải đột nhiên cảm giác lòng bàn tay lạnh, hóa ra là một viên kẹo.

Tề Minh cho mình kẹo!

Lâm Khải hỏi: “Tề Minh, sao tự nhiên cậu lại cho tớ kẹo vậy?”

Nhất định là cảm nhận được tình cảm của mình dành cho cậu ấy, nhất định là bị mình làm cảm động! Nhất định là có mưu đồ gây rối với mình, muốn làm chuyện “xấu” với mình.

Mặt Tề Minh không đổi sắc, “Anh tôi sắp kết hôn, đây là kẹo mừng.”

Trương Cường nghiêng đầu sang nói: “Tôi cũng muốn!”

“Hết rồi.”

Trương Cường nhìn về phía Lâm Khải.

“Không cho, một cục cũng không cho!” Lâm Khải nói: “Chờ đi, tương lai sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho ông.”

“Thật?”

Thì chờ bảy tám năm nữa, chờ đến khi nào Lâm Khải nhận giấy kết hôn với Tề Minh.

Kẹo vị chanh dứa rất ngọt.

Lâm Khải lấy hết dũng khí, hỏi: “Tề Minh, cậu có crush ai không?”

Tề Minh trả lời rất dứt khoát: “Có.”

“Vậy sao.”

Tề Minh: “Tôi thích Hanamichi Sakuragi, còn thích Echizen Ryoma nữa.”

Lâm Khải: “Không có tên nào ngắn một chút sao?”

“Kaede Rukawa! Còn có Conan.”

“Có nữ không?”

“Sakura trong Thủ Lĩnh Thẻ Bài.”

Đúng là thẳng nam.

Là cái loại chết cũng thẳng.

Trương Cường thở dài, nói: “Hai người còn có tâm trạng đùa giỡn? Sắp có thành tích rồi đấy!”

“Thành tích thì sao chứ!”

Không quan trọng bằng câu chuyện phiếm của Tề Minh và Lâm Khải.

Tề Minh nói: “Chuyện của Lưu Hướng Dương, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu.”

“Không có gì đâu,” Lâm Khải nói: “ Hơn nữa cậu ta cũng không cố ý.”

“Nhưng mà tôi vẫn phải xin lỗi.”

“Không có sao mà, bạn của cậu cũng chính là bạn của tớ.”

Tề Minh nói: “Thật ra là hai chúng tôi không quen nhau. Thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau.”

???

Lâm Khải: “Không phải hai người là bạn học mười mấy năm sao?”

“Đúng vậy, bạn học mười mấy năm chưa từng nói chuyện với nhau, thậm chí không học chung lớp.”

“Chưa từng học chung lớp mười mấy năm?”

“Cho nên mới không có cơ hội nói chuyện với nhau.”

Lâm Khải khóc không ra nước mắt, “Cho nên tớ liền bị mắng một trận oan vì một tên khốn khiếp? Còn bị gặp phụ huynh?”

Tề Minh gật đầu một cái, giống như cầm một con nhọn đâm vào lòng Lâm Khải.

Triệu Uống Dương mang bảng điểm đi vào lớp.

Trong lớp lập tức im lặng.

Triệu Uông Dương nói: “Tôi có một tin tức xấu.”

Với một tin tức tốt? Muốn nghe cái nào trước?

“Với một tin xấu hon, các cô các cậu muốn nghe cái nào trước?”

Không có ai trả lời.

Triệu Uông Dương hắng giọng một cái, nói: “Tin xấu là thứ sáu tuần này họp phụ huynh. Tin xấu hơn là sau khi họp phụ huynh, tôi phải đi học tập, tạm thời không thể quản lý lớp của chúng ta.”

Cảm xúc trong lớp nháy mắt vươn cao. Nếu như Triệu Uông Dương không đứng ở chỗ này, tất cả mọi người nhất định sẽ giăng đèn kết hoa, hát vang bài “Hôm Nay Là Một Ngày Tốt Lành”.

Triệu Uống Dương hừ một tiếng, nói: “Muốn cười thì cười nhanh đi, dẫu sao các cô các cậu lập tức cười không nổi. Hằng năm sau khi họp phụ huynh xong, tôi đều nói cho từng vị phụ huynh, động tay động chân không quyết được bất kỳ vấn đề nào cả, Nhưng mà có thể giải tỏa stress. Nếu như tôi là phụ huynh, thấy điểm của con mình, tôi cũng không có cách nào giữ lý trí lại được.”

Không khí trong lớp lập tức đóng băng, thậm chí Lâm Khải còn bị rùng mình.

Triệu uông Dương cười nói: “Chậc, khẩn trương làm gì? Tôi chỉ đùa một chút thôi.”

Đùa không vui gì hết, bị dọa sợ thì có.

Sau khi hết giờ học, Trương Cường đã bắt đầu viết di chúc.

Thành tích Tề Minh không tệ, cho nên không cần lo lắng.

Lâm Khải hỏi: “Cha mẹ cậu có tới không?”

“Cậu hỏi làm gì?”

Để gặp cha mẹ chồng tương lai, thuận tiện lưu lại ấn tượng tốt.

Lâm Khải: “Hỏi chơi thôi.”

“Anh tôi sẽ đến.”

“Anh cậu?”

“Ừ.” Tề Minh nói: “Cha mẹ tôi ai cũng bận, chỉ có anh tôi mới có thể tới. Còn cậu thì sao?”

“Tới, nhất định phải tới.”

Tới là nhất định phải tới, nhưng mà ai tới thì Lâm Khải cũng không chắc.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Lâm Khải pha một bình trà, cung kính đi tới bên cạnh Tống Hải, hỏi: “Ông chủ Tống, ngày mai anh có rảnh không?”

“Rảnh,” Tống Hải hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Khải cười hỏi: “Anh có muốn thể nghiệm một số chuyện không?”

“Thể nghiệm cái gì?”

“Họp phụ huynh.”

Tống Hải nhấp một ngụm trà, hỏi: “Trường học cậu muốn họp phụ huynh?”

“Đúng vậy. Hôm bữa giáo viên chủ nhiệm lớp em đều gặp anh luôn rồi, nếu anh không đi em nhất định sẽ chết!” Lâm Khải ôm đùi Tống Hải, nói: “Ông chủ Tống, anh nhẫn tâm để em chết hai lần sao?”

“Chết hai lần?”

“Ở trường học chết một lần, về nhà chết một lần nữa. Ba mẹ em biết chắc chắn sẽ lột da em, bôi muối lên, treo lên lỗ thông gió thành lạp xưởng!”

“Cách chết của cậu có chút lạ.”

****

Thông tin bổ sung:

Voldemort: Còn được gọi là Chúa Tể Voldemort, là một nhân vật hư cấu trong Harry Potter. Ông là một phù thủy thuộc “phe ác – hắc ám”. Sức ảnh hưởng của ông về độ tàn ác khiến cả thế giới phù thủy phải sợ hãi mà đến cả cái tên cũng không dám nói thẳng ra. Người ta nói rằng chỉ có duy nhất một phù thủy khiến hắn sợ hãi là Albus Dumbledore, hiệu trưởng trường pháp thuật Hogwarts.

Gandalf: Một phù thuỷ trong tiểu thuyết The Hobbits và The Lord of the Rings.

Cương Thi Tiên Sinh: một bộ phim kinh dị hài kịch Hồng Kông năm 1985 do Ricky Lau đạo diễn và Hồng Kim Bảo sản xuất. Ma cà rồng của bộ phim dựa trên cương thi, xác chết nhảy của văn hóa dân gian Trung Quốc (tương tự như cả thây ma và ma cà rồng). Bộ phim được phát hành dưới tựa đề tiếng Trung 暫時停止呼吸 (nghĩa đen: Giữ hơi thở của bạn trong một khoảnh khắc) tại Đài Loan. Bộ phim là sự thành công đột phá của thể loại cương thi, một xu hướng phổ biến ở Hồng Kông trong những năm 1980, và trở nên phổ biến ở các nước Châu Á.

Hanamichi Sakuragi: Nhân vật chính trong bộ manga Shohoku (Slam Dunk).

Echizen Ryoma: Nhân vật chính trong bộ phim anime Hoàng Tử Tennis.

Kaede Rukawa: Một nhân vật hư cấu trong bộ manga Shohoku (Slam Dunk).

(Nguồn: Wikipedia)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi