NGƯỜI TRONG LÒNG ĐẾN THĂM CỎ TRÊN MỘ TA

Mộ Dung Diễn đã chết, là bị kẻ thù ám toán, trọng thương mà chết.

Đây là do Tôn Phóng, nhị đương gia của Sơn Hà Đổ Phường nói. Mặt mày hắn nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ trước linh đường đại đương gia Mộ Dung Diễn đốt tiền giấy, khóc rống không thôi.

Khi đó, Cố Lang mặc một thân y phục hộ vệ màu đen, thân hình thon dài, đứng trước quan tài Mộ Dung Diễn, nhìn người vẻ mặt trắng bệch nằm ở trong quan tài, không nói lời nào.

Thật lâu sau, y giơ tay thăm dò hơi thở của hắn.

Đã không còn hơi thở.

Tôn Phóng vẫn đang thất thanh khóc rống, lại thấy Cố Lang chợt xoay người, đi lướt qua linh đường toàn người đang khóc nháo, im lặng rời đi.

Không khóc sao? Tôn Phóng hơi có chút thất vọng, chuyện này làm sao nói với đại đương gia đây?

Đại đương gia của bọn họ từ lâu đã quấn lấy Cố hộ vệ, từ lúc Cố Lang còn làm hộ vệ canh giữ ngoài cổng thành hoàng cung, cho tới bây giờ làm hộ vệ ở Đông Cung, đã một năm có thừa. Nhưng Cố hộ vệ ý chí sắt đá, tháng nào cũng như ngày nào, lạnh nhạt vô tình.

Tôn Phóng thở dài. Tiếp tục gân cổ lên khóc.

*

Ba ngày sau, Tôn Phóng làm bộ làm tịch đi tế bái Mộ Dung Diễn, ở trước mộ gặp được Cố Lang.

Cố Lang vẫn như cũ không nói gì, nhìn thấy Tôn Phóng đến, hướng hắn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, rồi sau đó liền rời đi.

Tôn Phóng kích động vạn phần — đại đương gia, Cố hộ vệ không đốt pháo, còn đến thăm mộ của ngài!

Trước khi Mộ Dung Diễn giả chết, Tôn Phóng trái lương tâm nói với hắn, Cố hộ vệ khẳng định sẽ thương tâm đến chết.

Mộ Dung Diễn che lại vết thương trên bụng, tự giễu cười nói, sợ là y sẽ đốt pháo ăn mừng.

Hiện giờ, pháo không vang, người còn đến thăm mộ, Tôn Phóng vỗ đùi, thiếu chút đào mộ Mộ Dung Diễn lên.

Sau đó, Tôn Phóng lại gặp Cố Lang ở trước mộ của Mộ Dung Diễn vài lần. Vì thế, một tháng sau, Mộ Dung Diễn vốn đã chết bây giờ sống lại, dưỡng thương tốt rồi, lén trở lại Sơn Hà Đổ Phường thì nghe Tôn Phóng kích động nói, Cố Lang ngày ngày đều đến trước mộ của hắn khóc.

Mộ Dung Diễn đứng bên cạnh hồ, một tay đặt sau lưng, một tay rải thức ăn cho cá, nghe vậy tay run lên, thiếu chút nữa quăng toàn bộ thức ăn xuống hồ.

“Không có khả năng.” hắn nhìn hồ cá nói: “Tính tình y thế nào chứ, đừng nói là khóc, cho dù chỉ đỏ mắt thôi ta cũng chưa từng thấy qua.”

Tôn Phóng: “Thật mà, y khóc rất thương tâm, người cũng gầy xuống một vòng lớn.”

Mộ Dung Diễn vẫn không tin, hắn tưởng tượng không ra bộ dáng Cố Lang rơi lệ.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được lén đi nhìn xem.

Hắn thật sự gặp được Cố Lang ở trước mộ của mình.

Người nọ hình như thật sự đã gầy đi, vòng eo càng ngày càng nhỏ.

Nhưng y không khóc.

Y an an tĩnh tĩnh mà nhìn mộ phần của Mộ Dung Diễn, mặt vô biểu tình.

Tôn Phóng cái tên hỗn trướng, Mộ Dung Diễn căm giận mà nghĩ, thật nên khâu miệng hắn lại!

Hắn đang mắng Tôn Phóng trong lòng, lại thấy Cố Lang bỗng nhiên ngồi xổm xuống, giơ tay nhổ cỏ trên mộ phần của hắn.

Mộ Dung Diễn: “……”

Vì sao phải nhổ cỏ?

Cố Lang nhổ mấy cây, rồi lại không nhổ nữa, không nói tiếng nào mà rời đi.

Mộ Dung Diễn từ chỗ tối đi ra, đứng ở nơi vừa nãy Cố Lang vừa đứng.

Một cái mộ có cái gì đẹp? Hắn nghĩ, người chôn trong đó cũng không phải ta.

Đêm đó, Tôn Phóng quỳ gối bên hồ cá, hứng gió lạnh, cùng cá ngắm trăng một đêm.

*

Cố Lang bị điều đến Đông Cung đã hơn một tháng.

Vốn y phụ trách canh giữ cổng thành hoàng cung, nhưng nghe nói hộ vệ ở Đông Cung không đủ, nên phải điều thêm một nhóm người, mà y là một trong số đó.

Nhưng đã đến Đông Cung nhiều ngày như vậy rồi, mà y vẫn chưa gặp được thái tử một lần nào.

Nghe Ngô Lục, người gác đêm nói, Thái Tử trầm mê tu tiên vấn đạo, ngày ngày nhốt mình trong tẩm điện, rất ít khi ra cửa. Hắn tới Đông Cung một năm, cũng chỉ gặp qua Thái Tử vài lần.

Thái Tử một lòng tu tiên là chuyện cả triều đình đều biết. Nếu không phải hoàng đế Đại Duyên dưới gối có quá nhiều công chúa, nhưng chỉ sinh được một nhi tử mà thôi, thì sợ là hắn cũng không thể ngồi lên vị trí thái tử.

Hiện giờ, hoàng đế bệnh nặng, Thái Tử không quan tâm chính sự, trong triều đình việc lớn việc nhỏ cơ hồ đều do Thừa tướng xử trí.

“Qua mấy ngày nữa là tết Trung Nguyên, mọi năm Thái Tử đều sẽ đến Thái Miếu tế bái, đến lúc đó thì có thể gặp được rồi.” Ngô Lục mặt mày hớn hở nói: “Thái Tử lớn lên rất dễ nhìn, gọi là gì mới phải…… đúng rồi, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, sáng bừng càn khôn.”

Cố Lang: “……”

Thái Tử đẹp hay không đẹp, Cố Lang không biết, cũng không có gì hứng thú. Chỉ là bỗng nhiên y lại nhớ đến mộ phần ở ngoài thành kia.

Tết Trung Nguyên? Y nghĩ, không biết người kia có thể làm xác chết vùng dậy hay không?

Rồi sẽ cáu kỉnh với y.

Ký ức về Tết Trung Nguyên của Cố Lang, là khi y còn nhỏ, mẫu thân ôm y trốn vào trong chăn, nói rằng theo truyền thuyết, cứ đến tết Trung Nguyên thì đường hoàng tuyền sẽ mở ra, người đã chết sẽ rời địa phủ trở lại nhân gian. Người thân sẽ thả một ngọn đèn xuống sông để làm ánh sáng dẫn đường về nhà cho họ.

Cố Lang từng thắp 6 ngọn đèn, nhưng cha mẹ y chưa từng trở về thăm y một lần nào.

Y nghĩ, chắc là Cố phủ sớm đã rách nát hoang phế, cha mẹ không còn nhà để về, cho nên thắp nhiều đèn cũng vô dụng.

Vậy Sơn Hà Đổ Phường có tính là nhà của Mộ Dung Diễn không?

Cố Lang không biết. Kỳ thật y cũng không hiểu rõ Mộ Dung Diễn, chỉ biết người nọ là đại đương gia của Sơn Hà Đổ Phường, người nhìn tiêu sái phóng khoáng, thật ra trong bụng đầy ý nghĩ xấu. Lúc trước hắn lẻn vào tường thành giữa đêm khuya bị Cố Lang phát hiện, hai người đánh một trận, từ cổng hoàng cung đánh tới đầu phố, làm người phu canh (đánh mõ) sợ đến mức tưởng rằng mình gặp phải quỷ.

Mộ Dung Diễn đánh mệt mỏi liền muốn chạy, bị Cố Lang đuổi theo một đường, cuối cùng chắn hắn ở góc tường tối tăm.

Mộ Dung Diễn vừa thở hổn hển vừa cười, nói hộ vệ canh cổng thành từ bao giờ có võ công cao cường như vậy?

Cố Lang nhăn mày, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Mộ Dung Diễn thoải mái hào phóng nói: “Giang dương đại đạo.” (kẻ trộm vùng Giang Dương, dựa theo những vụ án xảy ra ở Giang Dương thời xưa mà có thành ngữ này)

Hắn nói, hắn lẻn vào hoàng cung là vì muốn trộm dạ minh châu, còn nói nếu Cố Lang chịu thả hắn, số tiền bán dạ minh châu sẽ chia cho y một nửa.

Cố Lang không nói một lời, nắm đao bước đến gần, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng “Loảng xoảng” vang lên.

Y quay đầu lại nhìn, là người phu canh khi nãy.

Nửa đêm tối tăm, phu canh vốn đã hoảng sợ, bây giờ lại nhìn thấy hai bóng người đen kịt, trong lòng lại càng thêm chấn động, sợ đến mức đánh rơi cái mõ, thất thanh hô: “Có quỷ a!”

Cố Lang vừa muốn mở miệng, Mộ Dung Diễn bỗng nhiên nói với phu canh: “Không phải quỷ, chúng ta là thư hùng đại đạo.” (đôi nam nữ (tình nhân/vợ chồng) cùng nhau trộm cướp)

Cố Lang: “……”

Phu canh nơm nớp lo sợ: “Thư…… Thư hùng đại đạo?”

Mộ Dung Diễn: “Không sai, nhưng vừa rồi phu nhân của ta đang tức giận nên mới muốn giết ta.”

Sắc mặt Cố Lang trầm xuống, giơ đao bổ tới.

“Ngươi xem, lại tức giận rồi.” Mộ Dung Diễn vừa tránh vừa tiếp tục nói: “Ngươi đi nhanh đi, đừng để bị thương…… Ai, phu nhân, cẩn thận một chút, coi chừng động thai khí……”

Tay Cố Lang run lên, một đao chém trật, Mộ Dung Diễn quay người ra chưởng, Cố Lang tránh né hết sức, hắn xoay người liền chạy.

Người phu canh kia cũng vội vàng chạy, vừa chạy vừa hô to với Mộ Dung Diễn: “Người mang thai tính khí đều thất thường, thê tử ta năm đó cũng vậy, hở một chút là oán giận với ta, thật khó hầu hạ…Ngươi hãy chiều nàng hơn đi…”

Cố Lang một đao chém nát bức tường trên phố.

*

15 tháng 7 ngày ấy, Cố Lang cầm một ngọn đèn đến Sơn Hà Đổ Phường, không nói không rằng đưa cho Tôn Phóng.

Tôn Phóng không hiểu: “Đèn? Ta chưa bao giờ đi thả đèn.”

Cố Lang trầm mặc trong chốc lát, nói: “Hôm nay là mười lăm.”

Tôn Phóng: “Ta biết, là tiết quỷ. Cố hộ vệ, đêm nay ngươi nhớ đi ngủ sớm một chút, đừng để cô hồn dã quỷ đến kéo ngươi đi.”

Cố Lang: “……”

Trong Thái Miếu, Thái Tử đang dâng hương tế bái bỗng nhiên hắt xì một cái.

Thừa tướng Từ Chi Nghiêm quan tâm nói: “Thái Tử điện hạ không sao chứ?”

Thái Tử lắc đầu nói: “Không sao.”

Từ Chi Nghiêm lo lắng nghiêm túc nói: “Hiện giờ Hoàng Thượng mang bệnh nhẹ, điện hạ ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể.”

“Từ thừa tướng không cần lo lắng, bổn vương chỉ là nhiễm phong hàn.” Thái Tử nắm lấy tay Từ Chi Nghiêm nói: “Ngược lại là thừa tướng bận rộn quốc sự, gần đây gầy đi không ít, bổn vương thực sự rất áy náy.” Hắn từ cổ tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược: “Đây là đan dược do bổn vương dùng ba ngày ba đêm luyện chế mà thành, có công dụng dưỡng khí bổ huyết, Từ thừa tướng ăn một viên đi, cũng coi như là tâm ý của bổn vương.”

Mí mắt thừa tướng giựt giựt: “Lão thần không dám……” Lời hắn còn chưa nói xong, Thái Tử bỗng nhiên trượt chân, người ngã về phía trước, viên đan được lập tức được nhét vào trong miệng thừa tướng.

“Khụ khụ……” Thừa tướng vội vàng móc viên dược ra, nhưng đan dược vào miệng là tan, sớm đã xuống bụng.

Thái Tử vỗ vỗ vai hắn nói: “Bổn vương nhất thời vô ý, Từ thừa tướng không cần để ý. Đan được này đại bổ, không cần khách khí với bổn vương.”

Thừa tướng: “……”

Đêm đó, đêm khuya tĩnh lặng là lúc Thừa tướng chạy tới chạy lui nhà xí, hai chân nhũn ra, hai mắt xoay vòng, hận không thể bămThái Tử ra thành tám mảnh.

Cố Lang trở lại Đông Cung thì bóng đêm đã buông. Ban đêm vốn là do Ngô Lục canh giữ, nhưng hắn ban ngày nhất thời tham ăn, uống rượu nhiều, đành phải thay ca với Cố Lang.

Khi Cố Lang đi ngang qua tẩm cung của Thái Tử, bỗng nhiên nghe thấy trên nóc nhà có một tiếng động vỡ vụn.

Y đột nhiên ngẩng đầu.

Có phải nằm mơ hay không?

Cố Lang vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng đen xẹt qua trên nóc nhà.

Thắn sắc y sắc bén, thả người đuổi theo.

Khi người mặc áo đen kia nhìn thấy y tựa hồ có chút kinh ngạc, thân hình hơi lung lay, suýt chút nữa bị Cố Lang rút đao chém trúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi