NGƯỜI TRONG LÒNG ĐẾN THĂM CỎ TRÊN MỘ TA

Sau cửa là một mật đạo, hai bên vách đá đốt đèn sáng trưng.

Cố Lang nhẹ chân đi vào trong. Ngô Thất cũng thành thật theo sau y, không dám chọc loạn hay động loạn nữa, vừa nhúc nhích thì đao của Cố Lang liền gác trêи cổ hắn.

Càng đi vào trong càng rộng, còn xuất hiện rất nhiều ngã rẽ ở khắp nơi.

Bọn họ cũng không biết những lối rẽ này sẽ thông ra hướng nào, chỉ có thể tùy tiện chọn một lối đi. Đang đi tới thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng nói.

Bọn họ từ từ tới gần mới phát hiện sau chỗ ngoặt có một nhà lao, bên trong có một người trung niên bẩn thỉu đang ngủ.

Người kia dường như đang nằm mơ, tay chân run rẩy, la hét đứt quãng: “Đừng giết ta…… Đừng giết ta……”

Người canh gác nhà lao bên ngoài bị hắn nói mớ làm phiền nên quát lớn: “Này, tỉnh lại đi! Đừng có la lối nữa!”

Người kia run lên, từ từ mở mắt ra, rốt cuộc an tĩnh lại.

Người ngoài nhà lao nói: “Sao ngày nào ngươi cũng mơ thế hả? Bị nhốt ở đây nhiều năm vậy rồi, còn ai đến giết ngươi nữa chứ? Rảnh quá hay sao?”

Người kia không nói gì, chỉ thở phì phò.

Cố Lang nhìn về phía Ngô Thất, thấp giọng hỏi: “Người nào vậy?”

Ngô Thất lắc đầu.

Bọn họ không muốn bứt dây động rừng nên đành phải lui ra, đi đến một ngã ba khác.

Lối rẽ này hơi dài nhưng ở cuối đường lại vọng đến tiếng ngáy như sấm. Cố Lang và Ngô Thất nấp ở lối ra nhìn về phía trước. Chỉ thấy đằng trước vô cùng trống trải, trêи đất trải chiếu, có một đám người đang ngủ. Nhiều người hở ngực hở lưng, tiếng lẩm bẩm lúc nhỏ lúc to.

Ngô Thất bỗng nhiên đưa tay che mắt Cố Lang, viết lên lòng bàn tay y: “Không được nhìn! Sẽ bị mù!”

Cố Lang giật tay hắn xuống rồi chỉ vào một đại hán vạm vỡ để trần nửa thân trêи cách đó không xa: “Lúc ngươi mộng du cũng giống vậy đấy.”

Chỉ thấy đại hán vạm vỡ kia xoay người ôm chầm người gầy bên cạnh, híp mắt nói: “Tiểu mỹ nhân đến đây, cho gia hôn một cái……”

Ngô Thất: “……”

Cố Lang nhìn một vòng, trầm ngâm nói: “Bọn hắn chắc là binh lính của Trịnh Vu Phi nuôi, không biết lai lịch thế nào……”

Ngô Thất chẳng có động tĩnh gì.

Cố Lang có chút kỳ quái, quay đầu nhìn hắn.

Ngô Thất tựa trán vào vách tường, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

Cố Lang giật nhẹ tay áo của hắn.

Ngô Thất quay lại, u oán nhìn y một cái.

Cố Lang: “…… Sao vậy?”

Ngô Thất nhìn đại hán vạm vỡ kia rồi đưa tay viết lên tường: “Ta béo, ta biến thái, ta không biết xấu hổ.”

Cố Lang: “Ngươi không béo.”

Ngô Thất: “……” Vậy ta vừa biến thái vừa không biết xấu hổ sao?



Trêи đường về Khuất Phong Vân gặp được tiểu thái y toàn thân mềm nhũn kia.

Tiểu thái y đang ngồi trước một sạp hàng ăn sủi cảo. Sủi cảo trắng trắng tròn tròn, cắn một cái thì nước canh đều tràn ra.

Khuất Phong Vân nhìn một hồi cũng thấy hơi đói.

Tiểu thái y đang ăn thì có người ngồi xuống đối diện.

Y ngẩng đầu nhìn, là thống lĩnh cứng rắn kia.

Khuất Phong Vân gọi chủ quán: “Cho hai bát sủi cảo.”

Tiểu thái y nghĩ thầm, ăn nhiều như vậy bảo sao cứng thế.

“Chân ngươi sao rồi?” Khuất Phong Vân hỏi.

“Không sao.” Tiểu thái y nói, “Sư phụ ta rất lợi hại, xoa nhẹ mấy lần thì khỏe ngay.”

Khuất Phong Vân ừ một tiếng, nhận lấy sủi cảo từ chủ quán rồi vùi đầu ăn.

Hắn không chỉ ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh, lúc tiểu thái y ăn xong cái sủi cảo cuối cùng thì hắn đã soàm soạp uống hết canh.

Khuất Phong Vân hào khí đặt chén xuống, tiểu thái y đối diện không biết nghĩ thế nào mà cũng bưng canh lên uống, bắt chước điệu bộ đặt chén của hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu thái y nấc một cái rồi hỏi: “Ăn giống ngươi thì có phải sẽ cứng hơn không?”

Khuất Phong Vân: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi