NGƯỜI TRONG LÒNG ĐẾN THĂM CỎ TRÊN MỘ TA

Triệu Chuyết gật gật đầu, có chút muốn nói lại thôi: “Thiếu gia, Mộ Dung công tử…… thật sự bị hại chết sao?”

Cố Lang xiết chặt nắm tay, rũ mắt xuống, không nói chuyện.

Triệu Chuyết tự biết nói sai lời, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy từ cầu thang đi lên có người hô: “Cố huynh đệ.”

Ngô Thất cười đi tới: “Cố huynh đệ, ngươi tới uống trà cũng không gọi ta nha.” Hắn lại quay đầu nhìn Triệu Chuyết, hỏi: “Vị này chính là……”

Cố Lang không trả lời, hỏi hắn: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Ta không biết.” Ngô Thất vô tội nói: “Ta chỉ đi ngang qua, trùng hợp thấy ngươi đang ngồi uống trà nên mới lên đây.”

Lúc này, trên đường bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao. Bọn họ từ bên cửa sổ nhìn xuống, thấy một đội nhân mã nghênh ngang đi qua.

Là thiết kỵ quân của Bắc Kỳ lưu lại trong kinh thành. (thiết kỵ quân là một đôi quân tinh nhuệ)

Từ mười một năm trước, tướng quân Nhiếp Trạm của Đại Duyên bị giết hại, Bắc Kỳ thừa cơ lúc vắng vẻ mà vào, tấn công biên giới phía bắc, sau khi Đại Duyên bị ép phải cầu hòa thì thiết kỵ quân của Bắc Kỳ chưa từng rút lui khỏi kinh đô.

Nghe nói, tướng quân Nhiếp Trạm là do phó tướng Cố Chương giết hại. Thống lĩnh cấm quân Trịnh Vu Phi phát hiện Cố Phương cầm đao đâm Nhiếp Trạm bị thương trong một con hẻm nhỏ, còn lục soát ra được thư từ mà Cố Chương lui tới với Bắc Kỳ trong Cố Phủ. Hoàng đế Đại Duyên tức giận, dùng tội thông đồng với địch phản quốc trảm toàn bộ Cố gia.

Nhưng mà, Nhiếp Trạm trọng thương bỏ mình, nhân tâm biên giới phía bắc tan rã, không ngăn được sự tấn công của đại quân Bắc Kỳ.

Mười một năm qua, Đại Duyên ăn nói khép nép, tiến cống vàng bạc cho Bắc Kỳ đổi lấy an bình, đến nỗi thuế má ngày càng nặng nề, bá tánh khốn khổ.

“Tránh ra!” Người đi đầu thiết kỵ quân lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung thần ác sát, lớn giọng rống người qua đường.

Cố Lang nhìn người nọ, cánh tay rũ bên người đột nhiên nắm chặt. Y nhìn người cưỡi ngựa chậm rãi đi qua đường phố, đi ngang qua cửa sổ, sau đó, một ấm nước trà bỗng nhiên tưới lên đầu gã ta.

“Ai?!” Cao Thừa lau mặt một cái, cả giận nói: “Lăn ra đây!”

Cố Lang và Triệu Chuyết mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Ngô Thất.

Ngô Thất cầm ấm trà trống không, nhìn Cao Thừa cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, nhất thời trượt tay.”

Cao Thừa hung tợn trợn mắt: “Vương bát đản! Ngươi là người phương nào?!”

Ngô Thất: “Tiểu nhân chỉ là hạ nhân của phủ Thừa tướng, đại nhân thứ tội.”

Cố Lang: “……”

Ngươi khi nào lại trở thành hạ nhân của phủ Thừa tướng?

Cao Thừa vô duyên vô cớ bị đổ đầy nước trà lên mặt, trong cơn giận dữ, quay người hô với đám người phía sau: “Hỗn trướng! Bắt hắn lại đây!”

Ngô Thất kéo Cố Lang bỏ chạy: “Đi mau!”

Triệu Chuyết: “……” Ngươi gây ra họa, lôi kéo thiếu gia nhà ta làm cái gì?

Bị người lôi kéo, y đành phải chạy theo.

Bọn họ ra khỏi trà lâu, chạy loạn vào trong con hẻm. Cao Thừa dẫn người đuổi theo vào hẻm, nghe thấy bọn họ ở phía trước nhỏ giọng nói thầm: “Việc này nếu để tướng gia biết, trách tội xuống dưới……”

Tên hạ nhân tưới nước trà nói: “Không có việc gì, tướng gia bênh vực người của mình, lại chán ghét người Bắc Kỳ, sẽ không trách chúng ta.”

“Nếu người Bắc Kỳ đến tướng phủ đòi người……”

“Chúng ta trốn đi là được, tướng gia tự nhiên có cách giải quyết……”

Cao Thừa nghe xong nổi trận lôi đình, dẫn người dẫn ngựa truy đuổi sát hơn. Nhưng đường trong hẻm quanh co, đuổi theo đuổi theo, không hiểu sao không nhìn thấy ba người kia nữa, tìm nửa ngày cũng không tìm ra. Gã đành phải nghẹn một bụng khí, dẫn người rời khỏi.

Ngô Thất nhô đầu ra khỏi vách tường, nhìn thấy người đi rồi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cố Lang và Triệu Chuyết cũng lần lượt nhô đầu ra.

“Mới vừa rồi vì sao phải ta phải nói như vậy?” Cố Lang cau mày hỏi Ngô Thất. Mới vừa rồi bọn họ đi qua góc đường, Ngô Thất bỗng nhiên kề sát vào tai y, bảo y cố ý nói ra mấy lời đó.

Ngô Thất: “Ta còn không phải sợ gã đến phủ Thừa tướng không tìm thấy người, hoài nghi chúng ta……”

Cố Lang: “Là ngươi, không liên quan đến ta.”

“Sao lại không liên quan?” Ngô Thất thản nhiên nói: “Nếu không phải cố huynh đệ ngươi không uống ấm trà đó, thì làm sao ta có thể không cẩn thận làm đổ, đắc tội với người Bắc Kỳ chứ?”

Thái dương của Cố Lang nhảy nhảy: “Không cẩn thận?”

Ngô Thất gật gật đầu: “Ta nói rồi mà, nhất thời trượt tay.”

Triệu Chuyết nghĩ, người này thật là so với Mộ Dung công tử thì còn không biết xấu hổ hơn. Mới vừa rồi rõ ràng chính là hắn đổ ấm trà lên người Cao Thừa đang đi ngang. Động tác đó như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Cố Lang thấy hắn không thừa nhận, liền biết nhiều lời vô ích. Y để Triệu Chuyết đi về trước, lại nói với Ngô Thất hôm nay y phải canh gác nên trở về Đông Cung trước.

Mà Ngô Thất không biết đi đâu, chờ đến sắc trời tối rồi vẫn còn chưa trở về.

Cao Thừa ở trong hẻm không bắt được người, càng nghĩ càng giận, cuối cùng thật sự đến phủ Thừa tướng tìm người.

Thừa tướng ngạc nhiên vạn phần, nói hạ nhân trong phủ không có lá gan lớn như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?

Thừa tướng còn gọi toàn bộ hạ nhân trong phủ ra để Cao Thừa cẩn thận nhận mặt.

Cao Thừa nhìn một vòng lại một vòng, vẫn không tìm được người đổ nước trà kia.

Gã lại nghĩ tới người nọ nói: “Tướng gia bênh vực người của mình, lại chán ghét người Bắc Kỳ, sẽ không trách chúng ta.”

“Chúng ta trốn đi là được, tướng gia tự nhiên có cách giải quyết……”

Trốn đi?

Cao Thừa đập bàn một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Thừa tướng hoảng sợ, không hiểu nguyên do.

*

Mộ Dung Diễn trở về Sơn Hà Đổ Phường một chuyến, Tôn Phóng đưa cho hắn một trản đèn, làm mặt quỷ nói: “Đại đương gia, có người sợ ngươi biến thành cô hồn dã quỷ, điểm cho ngươi một ngọn đèn nè.”

Mộ Dung Diễn tiếp nhận trản đèn, chỉ nhìn thoáng qua, liền cười.

Trên đèn có hai chữ viết cứng cáp — Mộ Dung.

Là chữ viết mà hắn quen thuộc nhất.

“Y đã nói gì?” Mộ Dung Diễn nâng niu ngọn đèn hỏi.

“Nói ta điểm cho ngươi một trản đèn,” Tôn Phóng khoa trương nói: “Hây da, đôi mắt khóc đến đỏ lên, thương tâm như vậy……”

Mộ Dung diễn: “Ngươi làm? Vì sao không phải y làm?”

Tôn Phóng: “…… Ta cũng không biết.” Chắc là sợ ngươi biến thành cô hồn dã quỷ nửa đêm đi quấn lấy y?

*

Cố Lang sớm đã lên giường ngủ, ngủ đến nửa đêm, phát giác có người tới gần. Y đột nhiên mở mắt, liền thấy Ngô Thất đè lên người mình, tay chân cùng sử dụng mà ôm lấy y, còn cọ cọ vào cổ y, lẩm bẩm nói:

“Mỹ nhân……”

Cố Lang: “……”

Lại mộng du sao?

Ngô Thất sưng mặt, ngồi ở trên giường u oán mà nhìn Cố Lang: “Cố huynh đệ, ngươi xuống tay cũng quá độc ác.”

Cố Lang nằm trên giường phía đối diện, lạnh nhạt nói: “Gọi ngươi ngươi không tỉnh.”

Mới vừa rồi, Cố Lang muốn đánh thức Ngô Thất đang đè lên người mình, nhưng kêu vài tiếng Ngô Thất cũng không phản ứng lại. Y liền muốn trực tiếp đẩy người ra, nhưng càng đẩy Ngô Thất lại ôm càng chặt, còn nửa mơ nửa tỉnh mà nói cái gì đó, nói nói, còn vòng tay đưa vào trong y phục sờ eo y.

Cố Lang run lên, ngay sau đó đánh một quyền qua.

Sau đó, mặt Ngô Thất liền sưng lên.

“Ta hiếm khi mơ thấy mỹ nhân,” Ngô Thất cãi cọ nói: “Làm sao mà tỉnh được? Ngươi không biết thông cảm cho ta một chút sao?”

Cố Lang: “Đêm qua ngươi vừa mới mơ thấy.” Hiếm ở chỗ nào?

“Đã ở trong lòng, tự nhiên lúc nào cũng sẽ nhớ đến.” Ngô Thất nhìn cổ y lộ ra bên ngoài chăn: “Chỉ có ban đêm ta mới có thể nhìn thấy người ta, đương nhiên là không đủ. Cố huynh đệ, ngươi có người mình tâm niệm không?”

Cố Lang không nói chuyện. Đèn dầu trên bàn loang loang cháy, Ngô Thất cho rằng y sẽ không nói, vừa định tắt đèn đi, rồi lại nghe y nói: “Không có.”

Không có.

Ngô Thất rũ mắt, che lại vết sẹo trên bụng cách lớp quần áo: “Không có cũng tốt, không cần nhớ mong.” Hắn thổi tắt đèn, nhẹ giọng nói trong một mảnh bóng đêm: “Ngủ sớm một chút đi.”

Bóng đêm mông lung, Cao Thừa lung lay từ trong tửu lâu đi ra. Một thân gã đầy mùi rượu, mặt đỏ bừng, mới vừa đi vài bước liền vọt tới góc tường phun ra.

“Khụ khụ……” Gã phun phun, bên cạnh có hai người chậm rãi đi qua, lẩm nhẩm lầm nhầm nói gì đó.

Một người hỏi: “Ngươi nói xem Thái Tử khi nào sẽ cưới tiểu thư của chúng ta?”

Một người khác nói: “Phỏng chừng nhanh thôi, trong phủ đã chuẩn bị của hồi môn rồi.”

“Chờ tiểu thư được sắc phong làm Thái Tử Phi, tướng gia chính là nhạc phụ của Thái Tử, còn sợ người Bắc Kỳ cái gì chứ.”

“Người Bắc Kỳ có rất người nhiều kiêu ngạo, căn bản không để tướng phủ của chúng ta để vào mắt, vừa đến đã muốn lục soát tìm người!”

“Cũng may tướng gia đã bảo người trốn đi, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Người Bắc Kỳ thật không biết xấu hổ……”

Hai người dần dần đi xa, biến mất trong bóng đêm mênh mang.

Cao Thừa chống tay lên vách tường, cười lạnh: “Từ Chi Nghiêm, lá gan của ngươi không nhỏ a……”

Chuyện thừa tướng Từ Chi Nghiêm muốn gả nữ nhi cho Thái Tử đã từng nói qua với Cao Thừa. Ông ta nói, vì muốn khống chế Thái Tử, khống chế triều đình Đại Duyên tốt hơn. Khi đó Cao Thừa cũng không nghi ngờ, Từ Chi Nghiêm xúi giục triều thần dâng tấu chương, nói Thái Tử sớm đã cập quan, nhưng vẫn không cưới phi, vậy là không hợp lễ. Nữ nhi của thừa tướng dịu dàng hiền thục, ngoài có nhan sắc trong có trí tuệ, rất xứng đôi với Thái Tử. Dù sau khi dâng tấu chương lên thì hoàng đế không có phản ứng gì cả, nhưng tin tức truyền ra xong thì càng ngày càng có nhiều tấu chương dâng lên.

“Không hơn một tháng,” Từ Chi Nghiêm đã nói với Cao Thừa: “Hoàng Thượng tất nhiên sẽ đồng ý.”

Nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu Từ Chi Nghiêm có tâm tư khác thì có lẽ sẽ mượn chuyện tiến vào hoàng thất Đại Duyên để hợp tác chống lại Bắc Kỳ.

“Nghĩ cũng hay lắm!” Cao Thừa hung hăng đá góc tường: “Sống yên ổn quá lâu rồi, không nhớ rõ chính mình có thân phận gì?! Thứ hỗn trướng! Khụ khụ……” Gã kích động, dạ dày như sông cuộn biển gầm, lại phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi