NGƯỜI TRONG LÒNG ĐẾN THĂM CỎ TRÊN MỘ TA

Mộ Dung Diễn ở ngoài cửa gọi hơn nửa ngày mà Cố Lang vẫn không chịu ra, hắn đành buồn bã đi một mình.

Lát sau Triệu Chuyết lên lầu thấy cửa đã mở, Cố Lang đứng bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

“Thiếu gia,” Triệu Chuyết nói, “Ngươi có muốn…… vào cung xem thử không? Mộ Dung công tử……”

Cố Lang nắm lấy bệ cửa sổ, ngừng một chút rồi nói: “Chẳng liên quan gì đến ta cả.”

Triệu Chuyết tưởng y đang dỗi nên tận tình khuyên bảo: “Thiếu gia, hai người sống chung lúc nào mà chả có ầm ĩ……”

Cố Lang khó lòng giãi bày, “Ta đâu có quan hệ gì với hắn.”

Triệu Chuyết vô cùng lo lắng, thiếu gia nhà hắn khổ sở nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được Mộ Dung công tử biết đau lòng cho y, sao cứ ba ngày thì cãi nhau hai trận vậy?

“Thiếu gia, Mộ Dung công tử……” Hắn còn chưa nói xong thì Cố Lang tựa như không muốn nghe cái tên này nữa, nhảy xuống cửa sổ đi mất, “Ta ra ngoài đây.”

Triệu Chuyết nhìn thiếu gia nhà hắn đi vào rừng trúc, không để ý đụng đầu vào cây trúc.

Triệu Chuyết: “……” A, thì ra vết đỏ trêи trán thiếu gia là do bị đụng như thế.

*

Cố Lang đứng ngoài cửa Đông Cung, không hiểu sao mình lại tới đây.

Y đứng một hồi, vừa định quay người đi thì chợt nghe có người gọi: “Cố huynh đệ, Cố huynh đệ……”

Cố Lang quay lại, thấy Ngụy Thanh Đồng đang lén lút đi tới.

“Ngụy cô nương?”

“Cố huynh đệ,” Ngụy Thanh Đồng vui vẻ nói, “Gặp được ngươi tốt quá. Đông cung này thật khó đi, ta đi lâu lắm rồi mà sao cứ ra cửa thế không biết.”

Cố Lang tưởng nàng đến tìm người trong lòng nên do dự nói: “Thái tử…… hình như không ở trong Đông Cung.”

“Ta không phải đến tìm Thái tử, hắn theo cha ta vào ngự thư phòng rồi. Ta tới để……” Ngụy Thanh Đồng ngập ngừng hỏi, “Cố huynh đệ, ta hỏi ngươi một chuyện được không?”

Cố Lang: “Chuyện gì?”

Ngụy Thanh Đồng: “Ta nghe nói Thái tử giấu một nam nhân ở Đông cung, đây là thật sao?”

Cố Lang: “……”

Ngụy Thanh Đồng: “Cố huynh đệ?”

Cố Lang: “Không, không biết.”

“Thật ra ta không tin đâu,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Chắc chắn người bên ngoài chỉ nói mò thôi. Nhưng không đến xem thì trong lòng ta lại không thoải mái……” Hôm nay nàng nghe nói cha nàng phải vào cung, quấy rầy nài nỉ hồi lâu cha nàng mới chịu dẫn nàng theo.

“Cố huynh đệ,” Ngụy Thanh Đồng chưa từ bỏ ý định nói, “Tẩm cung của Thái tử ở đâu? Để ta lén đi xem một chút. Ngươi yên tâm, ta nhìn một cái rồi đi ngay.”

Cố Lang: “……” Có thể nói không biết sao?

*

Khuất Phong Vân dựa vào thùng tắm bốc hơi nước lượn lờ nhìn Nguyễn Niệm đứng ngoài thùng xắn tay áo. Mấy ngày nay cánh tay phải của Khuất Phong Vân không thể đụng vào nước, tắm rửa không tiện nên Nguyễn Niệm xung phong nhận việc, nói muốn giúp hắn tắm, còn ngâm rất nhiều dược liệu tốt cho sức khỏe của hắn.

“A Ngạnh,” Nguyễn Niệm xắn cao tay áo rồi cầm khăn lên nói, “Ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta kỳ lưng cho ngươi.”

Khuất Phong Vân không nhúc nhích mà nhìn y: “Trước đây ngươi cũng kỳ lưng cho người khác à?”

“Không có,” Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi nói, “Có phải ngươi sợ ta làm đau ngươi không? Vậy ta làm nhẹ chút?”

Khuất Phong Vân yên lặng xoay người sang chỗ khác. Lưng hắn còn dính nước, rộng lớn rắn chắc, cơ bắp căng cứng. Nguyễn Niệm nhịn không được đưa tay sờ một chút, thấy Khuất Phong Vân không có phản ứng lại sờ soạng thêm mấy cái.

Khuất Phong Vân: “Sờ đủ chưa?”

Nguyễn Niệm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lần trước ngươi véo mặt ta, còn véo bụng ta nữa!”

Khuất Phong Vân: “Vậy ngươi muốn véo lại à?”

Hai mắt Nguyễn Niệm sáng lên, “Được không?!”

Khuất Phong Vân: “…… Không.”

Nguyễn Niệm bĩu môi nói thầm: “Nhỏ mọn.”

Khuất Phong Vân: “Còn chà lưng nữa không?”

Nguyễn Niệm phủ khăn ướt lên lưng hắn rồi chà xát trêи dưới. Khuất Phong Vân nói: “Yếu quá.”

Nguyễn Niệm chà mạnh hơn, Khuất Phong Vân vẫn nói chưa đủ mạnh. Nguyễn Niệm đành phải dùng sức chà, còn bất mãn nói: “Ai bảo ngươi cứng như vậy, tay ta cũng phát đau!”

Khuất Phong Vân dừng một chút, thấp giọng nói: “Chẳng phải ngươi thích ta cứng à?”

Nguyễn Niệm cả giận: “Nhưng ngươi có cho ta sờ đâu!”

Khuất Phong Vân bỗng nhiên quay lại hỏi: “Ngươi muốn sờ chỗ nào?”

Nguyễn Niệm nhìn lồng ngực cường tráng của hắn, nuốt nước bọt nói: “Ta…… Ta muốn sờ mặt và bụng.”

Khuất Phong Vân dựa vào thùng đưa mặt tới.

Nguyễn Niệm cười đến khóe mắt cong cong, đưa tay ôm mặt Khuất Phong Vân, sờ từ thái dương đến đuôi lông mày, lại cọ qua mũi sờ lên môi hắn.

“Ngươi chỉ có đôi môi là mềm,” Nguyễn Niệm nói, “Chỗ khác đều cứng.”

Khuất Phong Vân: “Môi ai mà chẳng mềm?” Hắn thầm nghĩ tay y cũng rất mềm. Mềm đến nỗi hắn rất muốn há mồm cắn một cái.

Nguyễn Niệm lại sờ môi mình nói: “Nhưng ngươi vẫn cứng hơn ta một chút.”

Khuất Phong Vân nhìn y chằm chằm, còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Niệm bỗng nhiên xắn tay áo thò xuống nước sờ bụng hắn.

Khuất Phong Vân: “……”

“A Ngạnh,” Nguyễn Niệm chưa từng sờ bụng nào cứng như vậy nên giật mình nói, “Bụng ngươi giống như tảng đá vậy!”

Mặt nước lơ lửng các loại dược liệu, Nguyễn Niệm nhìn không thấy dưới nước, chỉ có thể dùng tay mò mẫm. Y làm như chưa thấy cơ bụng bao giờ, tò mò sờ từng múi rồi hâm mộ nói: “Ngươi tập sao thế? Sao có thể tập được cứng như vậy?”

Hơi thở của Khuất Phong Vân càng lúc càng nặng nề, Nguyễn Niệm rốt cuộc phát giác không đúng, liền nhớ tới tiếng thở dốc trêи tàng cây mà y nghe thấy lần trước……

Y ngẩng đầu thận trọng nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Đáy mắt Khuất Phong Vân như có lửa, giống sài lang hổ báo đói bụng lâu ngày nhìn thấy thỏ trắng. Nguyễn Niệm rụt rè, “A…… Ngươi……”

“Nhắm mắt lại.” Khuất Phong Vân trầm giọng nói.

Nguyễn Niệm có chút khẩn trương, nghe lời nhắm mắt lại. Giữa một màn tối đen y nghe thấy tiếng nước chao ra ngoài, Khuất Phong Vân nghiến răng thở dốc, từng tiếng thở như lẻn vào lòng y……

Nguyễn Niệm nghe âm thanh kia thì cả người nóng lên, hô hấp như có lửa đốt. Mí mắt y run rẩy, nhịn không được muốn mở mắt ra.

“A……” Mí mắt y vừa nâng lên thì Khuất Phong Vân bỗng nhiên áp tới, môi răng ấm áp quấn vào nhau.

Nguyễn Niệm ngây ngẩn mở to mắt, nhớ tới giấc mộng dở dang đêm nào. Trong mộng Khuất Phong Vân lạnh như băng, thấy được mà sờ không được. Khuất Phong Vân trước mắt lại nóng như vậy, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Cánh tay không bị thương của Khuất Phong Vân vươn ra khỏi mặt nước, bọt nước rơi xuống, bàn tay ôm cổ Nguyễn Niệm kéo sát vào mình.

“Ưm……” Nguyễn Niệm chóng mặt, tay bám chặt vào thùng, hai mắt nhắm nghiền……

Nóc nhà bỗng nhiên có tiếng động, mảnh ngói bị nhấc lên để ánh sáng chiếu vào, Khuyển Tị thò đầu xuống nói lớn: “Mát mẻ chưa? Ha ha ha ha ha……”

Tiếng cười của hắn đột ngột im bặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi