Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Mẹ, không sao, mẹ còn có con.”
Trong bóng đêm, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Thẩm Bội Tuệ.
“Ừ, có con là đủ rồi.”
Thẩm Bội Tuệ ôm chặt Hà An Nhiên: “Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Vâng.”
Dù sao thì cô cũng không phải là Thẩm Bội Tuệ, cho nên cô không thể hiểu hoàn toàn cảm xúc của bà ấy, nhưng mặc kệ là bà ấy lựa chọn gì, cô cũng sẽ tôn trọng lựa chọn đó, bởi vì cô yêu bà ấy.
Hai người không nói chuyện nữa, trong đêm đen, đôi mắt từ từ khép lại.
So sánh với một đêm mộng đẹp của bên này thì bên kia, Chu Duyên Xuyên lại trằn trọc, mất ngủ đến hừng đông. Không có An Nhiên bên cạnh anh liền mất ngủ, làm sao cũng không ngủ được. Thậm chí anh còn không nhớ rõ đêm qua mình đã đếm được mấy chục nghìn con cừu.
Ngày hôm sau, anh mang hai quầng thâm đen sì dưới mắt ra khỏi phòng.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Bội Tuệ trìu mến nhìn Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên không ngờ Thẩm Bội Tuệ lại dậy sớm như vậy, lúc thấy bà còn sửng sốt một lúc: “Cô Thẩm, cô dậy sớm vậy ạ?”
Thẩm Bội Tuệ mỉm cười, lấy sữa bò đã hâm nóng ra: “Ừ, thói quen thôi.”
Đang nói chuyện, Chu Duyên Xuyên nghe thấy trong phòng vệ sinh bên cạnh vang lên tiếng nước xả, anh không khỏi nhìn qua.
Hà An Nhiên đang rửa mặt, cô đang hứng nước vốc lên mặt.
Hà An Nhiên rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu thì thấy được Chu Duyên Xuyên trong gương, cô quay đầu nhìn anh theo bản năng. Đập vào mắt là hai quầng thâm đen sì dưới mắt anh. Cô dùng ngón tay chỉ mắt mình, ý hỏi anh.
Chu Duyên Xuyên mỉm cười đi đến chỗ cô.
“Đêm qua không ngủ được à?” Cô nhỏ giọng hỏi, kéo tay áo anh.
Chu Duyên Xuyên thấy cô lén lút như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng qua anh vẫn rất có hứng thú phối hợp với cô, anh cúi người, cũng nhỏ giọng lại, mơ hồ còn có làm nũng.
“Ừ, không có em làm sao cũng không ngủ được.”
Hà An Nhiên mặt đỏ tai hồng, cô vươn tay véo anh một cái: “Lưu manh.”
“Anh lưu manh chỗ nào?” Chu Duyên Xuyên vô tội nhìn cô.
“Chỗ nào cũng lưu manh.”
“Hai đứa đang thì thầm gì đấy, còn không mau ra đây ăn sáng.” Thẩm Bội Tuệ đặt bữa sáng lên bàn.
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên, sau đó đi thẳng qua chỗ Thẩm Bội Tuệ.
Thẩm Bội Tuệ nhìn thấy Hà An Nhiên chưa lau khô mặt, còn ướt đẫm, tóc dính vào cả mặt.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng khác gì con nít cả, rửa mặt cũng không biết lau.”
Hà An Nhiên tùy ý dùng tay vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt ra.
“Trước mặt mẹ con không phải là trẻ con sao?”
“Con đấy…” Thẩm Bội Tuệ vươn tay chọc vào trán cô, sau đó xoay người nói với Chu Duyên Xuyên bên cạnh: “Duyên Xuyên, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Lúc ăn cơm, Thẩm Bội Tuệ bóc trứng gà cho Chu Duyên Xuyên, còn khuấy sữa cho anh, cứ mở miệng là “Duyên Xuyên, Duyên Xuyên”, nhìn dáng vẻ như Chu Duyên Xuyên mới là con của bà vậy. Đối với chuyện này, Hà An Nhiên chỉ bình tĩnh ăn cháo của mình, loại chuyện này cô đã sớm nhìn quen rồi.
Nói ra cũng rất thần kỳ, từ nhỏ, hình thức ở chung của mấy người họ là cô Triệu cưng chiều cô, Thẩm Bội Tuệ lại cưng chiều Chu Duyên Xuyên. Người không biết còn tưởng cô là con gái của cô Triệu, Chu Duyên Xuyên mới là con trai của Thẩm Bội Tuệ.
Khi còn nhỏ không hiểu, nhưng khi lớn lên cô cũng dần dần hiểu ra. Triệu Ức Từ và Thẩm Bội Tuệ đều muốn đối xử tốt với đối phương, nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể đối xử tốt, cho nên hai người mới chuyển dời tình cảm này lên người cô và Chu Duyên Xuyên, khiến cho cô và anh mỗi người có thêm một phần tình thương.
“Mẹ, con cũng muốn ăn trứng gà.” Hà An Nhiên chỉ vào trứng gà trong bát, nói.
Thẩm Bội Tuệ nhìn cô: “Con không có tay à?”
Hà An Nhiên bĩu môi, cô biết bà sẽ nói như vậy mà, tốt thôi, chính mình động thủ mới cơm no áo ấm. Cô vươn tay chuẩn bị lấy trứng gà trên đĩa, nhưng có một đôi tay còn nhanh hơn cô.
Chu Duyên Xuyên lấy quả trứng gà của Hà An Nhiên, bắt đầu bóc cho cô, bóc xong trọn vẹn thì đặt vào bát của cô.
Hà An Nhiên nhìn Thẩm Bội Tuệ theo bản năng, lại phát hiện Thẩm Bội Tuệ giống như không cảm thấy gì, cúi đầu chỉ lo ăn cháo.
Chắc là mẹ cô không để ý. Hà An Nhiên tự an ủi chính mình như vậy.
Ăn cơm xong, Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên đều bận việc riêng, cho nên sau khi hai người họ đi làm, trong nhà chỉ còn mình Thẩm Bội Tuệ.
...
“Em nói này, lần sau anh đừng thể hiện rõ ràng trước mặt mẹ em như vậy nữa.”
Chu Duyên Xuyên mỉm cười bất đắc dĩ: “Sao thế, em sợ à.”
“Không phải, đương nhiên không phải sợ, chỉ là chuyện của chúng ta vẫn chưa kịp nói với bà ấy, bà ấy mà biết chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.”
Trong mắt Thẩm Bội Tuệ, bà vẫn luôn cho rằng cô và Chu Duyên Xuyên là anh em, nếu để bà ấy biết quan hệ giữa cô và anh, chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
“Cô ấy sẽ không đâu.”
Bởi vì đã bị dọa rồi.
“Sao anh biết chắc là không?” Hà An Nhiên cảm thấy kì lạ, ngữ khí của Chu Duyên Xuyên cũng quá khẳng định đi.
“Anh… Đoán…”
“Đoán mà chắc chắn vậy à?” Hà An Nhiên rõ ràng là không tin. Cô cứ cảm thấy lời nói của Chu Duyên Xuyên có ẩn ý.
“Có phải anh có chuyện gì gạt em không?”
Bàn tay đang cầm lái của Chu Duyên Xuyên hơi nắm chặt lại, anh cười nói: “Không có, anh thì có chuyện gì mà gạt em?”
Hà An Nhiên thấy Chu Duyên Xuyên nói như vậy thì cũng không truy hỏi nữa.
Lúc cô quay đầu đi, rõ ràng là Chu Duyên Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi. May là cô không tiếp tục truy hỏi, nếu không thì chắc chắn anh không giấu nổi.
Chu Duyên Xuyên nhớ đến chuyện hôm đó ở bệnh viện, anh hôn trộm cô thì bị Thẩm Bội Tuệ bắt gặp, anh còn nhớ rõ vẻ mặt khiếp sợ của Thẩm Bội Tuệ lúc đó.
Bà hỏi anh: “Con và An Nhiên là sao?”
Chu Duyên Xuyên trả lời không hề dấu diếm: “Cô Thẩm, con yêu An Nhiên.”
Lúc ấy Thẩm Bội Tuệ rất nghiêm túc với anh, đây là lần đầu tiên Chu Duyên Xuyên thấy bà nghiêm túc như vậy.
Bà nói với anh: “Con nghiêm túc chứ?”
Anh nhìn Hà An Nhiên đang ngủ say, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
“Cô Thẩm, con không dám gạt cô, con yêu An Nhiên, thật sự rất yêu cô ấy.”
Khi đó Thẩm Bội Tuệ cúi đầu, bà im lặng không trả lời, anh cũng không biết mình đã đứng trước mặt bà bao lâu.
Sau đó, anh mới nghe thấy giọng Thẩm Bội Tuệ: “Duyên Xuyên, từ nhỏ cô đã rất thương con, nếu con nghiêm túc, cô có thể đồng ý để các con ở bên nhau, nhưng nếu con chỉ muốn vui đùa một chút thì cô hy vọng con nên rời đi…”
“Cô Thẩm, con thật sự yêu An Nhiên, cho dù không được chấp nhận, con cũng đã đáp ứng với cô ấy, sẽ mãi mãi ở cạnh cô ấy, tất cả những gì của cô ấy, con đều giúp cô ấy bảo vệ”
...
Trong nhà hai người đều đi làm, cho nên chỉ còn một mình Thẩm Bội Tuệ. Bà rảnh rỗi không có việc gì liền chuẩn bị quét dọn nhà vệ sinh, ai ngờ bà vừa chuẩn bị đứng dậy, chuông cửa liền vang lên.
Bà đi đến cửa, vốn tưởng là hai đứa Chu Duyên Xuyên quên gì đó, kết quả vừa mở cửa ra, bà liền sững người.
“Ức Từ…” Thẩm Bội Tuệ lẩm bẩm gọi bà ấy.
Triệu Ức Từ đứng ngoài cửa, không nói một lời, chỉ nhìn bà.
Không biết qua bao lâu sau, Thẩm Bội Tuệ không kiềm chế được nữa, tiến lên ôm bà ấy. Thẩm Bội Tuệ vừa ôm, Triệu Ức Từ vốn còn đang mặt lạnh liền buông xuống, cũng vươn tay ôm bà.
Thật ra nếu Thẩm Bội Tuệ không đến ôm bà trước, Triệu Ức Từ cảm thấy mình cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
Đối với Triệu Ức Từ và Thẩm Bội Tuệ, hai người đều là người quan trọng nhất trong tuổi thanh xuân của nhau, cùng nhau đi qua những năm tháng của tuổi trẻ.
Triệu Ức Từ vươn tay đẩy bà ra, sau đó tự mình đi vào phòng khách, bà ấy ném túi xách, khoanh tay ngồi trên sô pha.
“Thẩm Bội Tuệ, đôi khi mình thật sự cảm thấy cậu là người không hề có trái tim.”
Thẩm Bội Tuệ tự biết mình đuối lý, cũng không dám phản bác lại, bà rót một ly nước, đặt trước mặt bà ấy.
“Mình biết, mình biết mình không tim không phổi, bạch nhãn lang [1] được chưa.”
[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Cậu còn biết mình là bạch nhãn lang à, lúc trước nói đi là đi, tim cậu có phải là làm từ đá không, vì sao vỗ về mãi nó cũng không nóng?” Giọng Triệu Ức Từ không khỏi cất cao thêm mấy độ, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
“Xin lỗi, Ức Từ…”
“Cậu không cần nói xin lỗi với mình, lần nào cậu cũng xin lỗi, lúc cậu đi sao không cảm thấy có lỗi với mình, lúc cậu đi sao không nghĩ mình sẽ lo lắng cho cậu?” Triệu Ức Từ chen ngang Thẩm Bội Tuệ.
Thẩm Bội Tuệ mấp máy môi, bà muốn giải thích, nhưng lại phát hiện, mình không nói nên được một lời giải thích.
“Cậu muốn nói gì thì nói xem.”
“Mình, mình…”
“Quên đi, cậu cũng cũng chỉ biết xin lỗi với mình thôi, nhưng mà muốn nói xin lỗi thì cậu cũng đâu có lỗi gì với mình đâu.” Giọng Triệu Ức Từ rất vô lực.
Thẩm Bội Tuệ cầm tay Triệu Ức Từ, lại phát hiện tay bà lạnh lẽo lạ thường.
“Ức Từ, mình biết giờ mình nói gì cũng không có ích gì cả, nhưng mình thật sự rất xin lỗi cậu.”
“Được rồi, mình cũng không trách cậu, chỉ là chúng ta không còn là những cô bé mười bảy tuổi nữa. Sau này dù cậu đi đâu thì có thể nói với mình không, cho mình một phương thức liên hệ thôi được không?”
Trong lòng Triệu Ức Từ, ngoại trừ người nhà, Thẩm Bội Tuệ là người quan trọng nhất.
Thẩm Bội Tuệ và Triệu Ức Từ quen nhau từ sơ trung.
Triệu Ức Từ sinh ra trong một gia đình khá giả, trong nhà cũng chỉ có mình bà là con gái nên rất được cưng chiều, làm người cũng rất kiêu ngạo. Cho đến khi gặp Thẩm Bội Tuệ, một học sinh đến từ phía Nam.
Còn nhớ lúc bà ấy vừa đến, vừa nhỏ vừa gầy, chỉ như một cây đậu đỏ.
Thẩm Bội Tuệ vừa nhỏ vừa gầy nhưng lại rất có khí chất, hơn nữa từ nhỏ bà ấy đã học mỹ thuật nên sinh ra đã có sẵn một vẻ đẹp dịu dàng, cũng rất được lòng thầy cô giáo. Thầy cô giáo thích những học sinh ngoan ngoãn, mà Thẩm Bội Tuệ chính là loại người này.
Cho đến khi hai người họ trở thành bạn bè, ngẫm lại thì cũng khó có thể tưởng tượng. Đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh với học sinh ngoan ngoãn, ai cũng thấy không hợp nhau, nhưng bà và bà ấy lại ngoài dự đoán trở thành bạn bè, quan hệ giữa hai người tốt đến mức không ai chen lọt.
Bà và bà ấy hiểu tận gốc rễ của nhau, nhìn thấy lúc đối phương tỏa sáng nhất, cũng nhìn thấy lúc đối phương chật vật nhất. Hai người lúc vui vẻ có thể cười, lúc mệt mỏi cũng có thể ôm nhau bật khóc.