NGƯỜI TRONG MẮT TINH QUANG LỘNG LẪY

Edit: huyentrangpcy

Đây là lần thứ hai Thẩm Nam Nam tiếp xúc gần với Vân Phỉ Thời.

Lúc đó, cô ta mới rời khỏi phòng tiệc để đi vào phòng rửa tay. Phòng rửa tay của phòng tiệc sang trọng này được trang hoàng thiết bị thật sự là xa xỉ, mỗi buồng được cách thành phòng riêng, trang thiết bị mỗi một buồng đều có đủ, diện tích so với một phòng nhỏ mấy chục mét vuông mà người bình thường phải phấn đấu mười năm mới có thể mua được năm sáu phần còn muốn lớn hơn rất nhiều.

Cô ta chậm rãi mà trang điểm lại, thời điểm sửa sang tốt mới mở cửa đi ra, đúng lúc nhìn thấy Vân Phỉ Thời đứng trước cửa sổ sát đất ngoài hành lang đang quay đầu lại.

Có lẽ anh đang đợi người, cho nên khi nghe thấy tiếng mở cửa ngay lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng mà cô ta cũng không phải người anh đang đợi.


Anh quay đầu nhìn cô ta một cái, ngay cả một giây dư thừa cũng không chịu nhìn tiếp, thậm chí phép lịch sự cơ bản nhất là gật đầu chào hỏi cũng không có, đã quay đi.

Thẩm Nam Nam nắm chặt ngón tay khiến đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch, giờ phút này tim cô ta đập giống như lần đầu tiên bước vào cái giới này, vừa hồi hộp, vừa mờ mịt, càng nhiều hơn, là chờ mong.

Vì thế cô ta bước vài bước tiến về phía thân ảnh cao ngất bên cửa sổ kia, cùng với nụ cười mỉm đầy mong đợi.

"Vân tiên sinh, lại gặp nhau rồi!"

Vân Phỉ Thời rốt cuộc quay đầu nhìn lại lần nữa, nhanh chóng liếc mắt đánh giá cô ta một lượt, lạnh nhạt mà nhíu mày, Thẩm Nam Nam thấy thế thì biết anh đã quên lần gặp gỡ ngắn ngủi trước đó, cho nên rất nhanh mà nói tiếp: "Ngài quý nhân hay quên khả năng không nhớ rõ chuyện này, vào tháng 5, ở chuyến bay từ Mỹ về Hong Kong chúng ta đã một lần gặp mặt ở trên máy bay....


Cô ta che miệng cười, trên mặt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, "Tôi vẫn còn nhớ rõ ký ức ngày đó..."

Trên mặt Vân Phỉ Thời cũng không có biểu cảm dư thừa, anh ngay cả một chút thời gian để nhớ lại cũng không có, lạnh lùng nói: "Không nhớ rõ."

Tiếng mở cửa lần thứ hai vang lên, Vân Phỉ Thời nhìn lướt qua Thẩm Nam Nam, thấy Lạc Trăn từ một cánh cửa khác đi ra, ánh mắt lạnh lùng tăng thêm độ ấm, anh vòng qua người phụ nữ trước mặt, đi thẳng về phía Lạc Trăn, vừa đi còn vừa hỏi: "Được rồi?"

Lạc Trăn nhăn lại đôi mày thanh tú, "Váy quá dài, không quá thuận tiện, chuẩn bị rất lâu!" Giọng điệu làm nũng thân mật khiến cho Vân Phỉ Thời vô cùng hưởng thụ, khóe miệng anh cong lên, đầu ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại kia, lại nhận lấy một cái nhìn hung ác của cô gái nhỏ này.


Hành động thân mật không coi ai ra gì này khiến cho sắc mặt Thẩm Nam Nam càng thêm không tốt, cô ta cả người cứng ngắc không biết làm thế nào.

Đúng lúc này Lạc Trăn phát hiện ra cô ta, một phen vỗ tay của Vân Phỉ Thời xuống, liếc mắt mà trừng anh một cái, sau đó lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với Thẩm Nam Nam, "Chị Thẩm."

Thẩm Nam Nam cười cười miễn cưỡng, khóe mắt nhìn lướt nhanh qua mặt Vân Phỉ Thời, anh vẫn là hợp với bộ dáng cao ngạo trầm tĩnh, trong lòng có chút không cam chịu, cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, gật đầu có lệ với Lạc Trăn, "Tôi đi trước, hai người tự nhiên."

Liền xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng dáng yểu điệu kia cách khá xa rồi dần dần biến mất, Lạc Trăn mới tiếp tục bày ra một bộ dáng "Thiên là vương tập thể là vương nhị" với Vân Phỉ Thời rồi chất vấn: "Hai người nói cái gì?"
Vân Phỉ Thời hôn xuống miệng nhỏ đang trề ra kia, thành thật trả lời: "Cô ta muốn nói chuyện lần đầu gặp mặt với anh, anh nói anh không nhớ rõ."

"Thật sự sao?" Mặt nghiêm túc.

"Thật sự." Vẻ mặt chân thành.

Lần này Lạc Trăn coi như vừa lòng, vỗ vỗ mặt của anh, "Thật ngoan ~"

"Khen thưởng?"

Lạc Trăn suy tư vài giây, tiến đến nói mấy câu bên tai Vân Phỉ Thời, độ cong khóe môi trên khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo từ từ tăng thêm, đợi cô nói xong, trong mắt anh đã tràn ngập ra ý cười, "Được".



*****

Vào giữa tháng một, Lạc Trăn chính thức tiến vào đoàn phim ((Hán Vũ Kỷ)) .

Xem tên đoán nghĩa, đây là một bộ phim đề tài lịch sử, chính là nói về truyền kỳ của vị hoàng đế nổi tiếng nhất thời Tây Hán Hán Vũ Đế khi còn sống, nhưng mà cả đời của hắn quá dài, truyền thuyết quá nhiều, phim lại giới hạn độ dài, cho nên chỉ lấy trong đó những diễn biến có tính đại diện tương đối với những việc đã trải qua, nhưng là lại khác biệt với kể chuyện xưa thông thường, biên kịch đặt nhiều góc độ hơn ở thế giới nội tâm Hán Vũ Đế.
Khi hắn còn là thiếu niên non nớt, khi hắn lên ngôi hoàng đế, khi hắn thống trị thiên hạ, những chuyện cũ này đều được sử sách ghi chép rõ ràng chính xác mà ở giây phút ngồi tại vị trí hoàng để nghìn đời kia, trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì?

Phó Thừa Y chắc chắn đảm nhận nhân vật Hán Vũ Đế, mà cả đời Hán Vũ Đế không thể rời bỏ những tướng lĩnh giỏi những công thần vang danh sử sách, đa số vai phụ bên cạnh Hán Vũ Đế đều là những danh tướng lương thần đó.

Ảnh hậu nổi tiếng Trương Lâm sẽ sắm vai nữ chính Hán Vũ Hoàng Hậu Vệ Tử Phu, một nữ nhân đi cùng với Hán Vũ Đế hơn nửa thế kỷ.

Nữ số 2 còn lại là phế hậu thê tử đầu tiên của Hán Vũ Đế Trần thị, Hán Vũ Đế trị vì hơn nửa thế kỷ, trong cuộc đời của hắn Trần hoàng hậu tồn tại cũng thật sự quá ngắn, lướt nhanh như sao băng, trong lịch sử, ngoại trừ gia thế, bản thân bà không hề có chút ảnh hưởng nào đến Hán Vũ Đế.
Nhưng mà kịch bản khác biệt chính là ở chỗ này, biên kịch gia tăng thêm một lượng nhất định hình tượng hai nữ nhân này ở trong lòng Hoàng Đế thiên cổ không còn chỉ là mấy lời ít ỏi trong sách sử, ngay cả nhân vật Trần hoàng hậu ở trong phim thường thường bị miêu tả cực kỳ phiến diện nông cạn, nhưng dưới ngòi bút của biên kịch, cũng tăng thêm vài phần sinh động.

Phim này lấy hồi ức khi về già của Hán Vũ Đế làm mở màn, toàn bộ phần này áp dụng kiểu kể xen kẽ, nhưng hồi ức cũng không dựa theo một tiến trình thời gian nhất định, mà ngược lại giống như những mảnh ký ức nhỏ lộn xộn, cách thức tự thuật như vậy rất thách thức kỹ năng của đạo diễn, quay tốt thì là một bộ phim ăn khách được trầm trồ khen ngợi, quay không tốt, chính là một bộ phim tạp nham hỗn độn.
Lạc Trăn vào đoàn cảnh đầu diễn chính là phối hợp cùng vai diễn của Phó Thừa Y, trong kịch bản có liên quan đến ký ức thời thơ ấu, câu "Nếu được lấy A Kiều làm vợ, sẽ xây kim ốc tàng kiều", chẳng qua đó là công việc của diễn viên thiếu niên.

Cảnh này, là lần đầu tiên Đế Hậu tranh cãi bởi vì sự xuất hiện của Vệ Tử Phu.

Gần nhất sẽ phải tranh cãi với ảnh đế, may mắn sau buổi tối tụ họp ngày đó, hình tượng cao lớn cương nghị của Phó Thừa Y ở trong lòng Lạc Trăn đã vỡ thành rối tinh rối mù, đối với anh ta, cô sẽ hồi tưởng lại hình ảnh hôm tụ hội cái tên lớn tuổi mà không đứng đắn này cùng Tưởng Gia Mậu hùa nhau trêu chọc cô và Vân Phỉ Thời, sùng bái cái gì kính trọng cái gì tất cả đều tan thành mây khói.

Nhưng mà.....

"Lạc Trăn cô xảy ra chuyện gì? Đối diễn với ảnh đế có áp lực?"
Ngay lần diễn đầu tiên, đã bị đạo diễn gọi hỏi, Lạc Trăn cả người đều không tốt, liên tục nói xin lỗi với đạo diễn, Phó Thừa Y vỗ vỗ vai cô cười an ủi, "Cứ thoải mái, đừng khẩn trương."

Người đàn ông ôn nhu thiện lương am hiểu lòng người chỗ nào...... Phi!

Ai là người khi vừa mới bắt đầu đã bày ra một vẻ cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng với tôi? Khiến cho khi đạo diễn kêu bắt đầu rồi cô còn không có thoát khỏi cái cảm giác này, cái tên đáng ghét, ánh đèn và camera chính xác chiếu rọi, khí thế người này liền toàn bộ bộc phát, hoàn toàn chính là trấn áp người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh lại cũng thành uy nghi, khiến cho cô quên mất lời thoại......

# Phó Thừa Y nhiều mặt #

Lạc Trăn âm thầm liếc mắt trừng Phó Thừa Y một cái, anh ta giả vờ không nhìn thấy, đi đến bên người Trương Quân, chỉ nói để hai người nghe thấy rõ ràng: "Cô bé này khả năng lần đầu tiên, bị dọa rồi, tư chất cũng không tệ lắm, cậu đừng hù dọa người ta."
Trương Quân hoài nghi mà nhìn anh ta một cái, "Tôi như thế nào cảm thấy...... Là anh cố ý dọa người ta?"

Phó Thừa Y chân tướng đâu. Không cần nói rõ

Cuối cùng Trương Quân cũng không nói gì với Lạc Trăn, nghỉ ngơi một chút cũng phải bắt đầu lại lần nữa.

Lần này Lạc Trăn có chuẩn bị tâm lý, khi Phó Thừa Y nhập diễn cô cũng theo đó nhập diễn, hai tháng dốc lòng chuẩn bị tìm đọc các loại tư liệu, xem những bộ phim phổ biến có liên quan, lần này cô cũng không có giữ lại thực lực, cố gắng đạt được kết quả tốt nhất.

"Ta muốn ngươi ngay lập tức đem nữ nhân kia đưa ra khỏi cung!"

Bên trong cung điện hoa lệ, một nữ tử hoa phục cao quý ngẩng đầu trợn mắt giận nhìn về phía Đế vương tôn quý kia, khí thế sắc bén ngạo mạn trên người thế nhưng không chút nào thua kém Thiên tử uy nghi.
Trên mặt Đế vương trẻ tuổi tràn đầy tức giận rồi lại cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, "Nàng là Hoàng Hậu, được tôn là Mẫu nghi thiên hạ thì càng phải không oán giận không đố kị, nàng nổi giận với trẫm như vậy, bị ghen tị làm mờ mắt mà phạm thượng, như thế nào làm mẫu nghi thiên hạ? Như thế nào được là chính cung?"

Trần A Kiều sắc mặt cứng lại, không thể tin tưởng lại đau lòng khổ sở, "Ngài là trượng phu của ta, dựa vào cái gì muốn ta chia sẻ ngài với nữ nhân khác? Ta chỉ biết ta không thể mặc kệ trượng phu của mình nhìn nữ nhân khác...."

Nước mắt như hạt đậu không tự giác mà tràn mi rơi xuống, vẫn như cũ nàng nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt không hề chớp mắt, sợ một sai khai, liền vĩnh viễn sai khai......

"Ngài đã quên rồi sao, ngài đã nói muốn vì ta xây một tòa kim ốc! Ngài đã quên rồi sao Lưu Triệt, ngài đã nói sẽ cùng ta bạc đầu giai lão! Ta nhờ mẫu thân giúp ngài, ta ở trước mặt ngoại tổ mẫu nói tốt về ngài...... Ngài không thể... Lưu Triệt, ngài không thể bỏ mặc hứa hẹn của chúng ta!"
Hứa hẹn kim ốc tàng kiều.

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của nàng ta đã nghẹn ngào, từ cao ngạo ban đầu đến giờ gần như là cầu xin, nàng ta vốn là một nữ tử vì yêu mà sinh vì yêu mà tồn tại, không thể chịu đựng trượng phu quay lưng bỏ đi, không thể chịu đựng ánh mắt của hắn không chịu nhìn mình.

"A Kiều..." Đế vương bỗng nhiên thu lại tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ta là con cháu Lưu gia, ta là hoàng đế, hoàng đế, không thể cho nàng hứa hẹn." Hắn không có tự xưng trẫm, giọng điệu của hắn thậm chí mang theo vài phần thương tiếc, giờ khắc này, trong lòng hắn có lẽ thật sự có chút thương tiếc nữ tử trước mặt.

Cao ngạo như thế, nữ nhi hoàng tộc không ai bì nổi như vậy, ngoại tôn của Văn Đế, ngoại sanh của Cảnh Đế, ngoại tôn nữ được Thái Hoàng Thái Hậu thương yêu nhất, chính thê của Thiên tử, bây giờ gần như hèn mọn mà giữ lại một mối tình cảm không có khả năng giữ lại thậm chí chưa bao giờ xuất hiện, trong lòng hắn lộ vẻ xúc động, cũng không cho phép xúc động này tồn tại lâu.
Mặc kệ là vì ngôi vị hoàng đế, hay là vì thiên hạ, hắn đã định trước không thể biểu lộ tình cảm.

Cho nên hắn xoay người.

Khi Lưu Triệt tuổi già nhớ lại thời khắc niên thiếu này, thương tiếc trong lòng không hề giảm mà lại tăng, thế nhưng nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ như cũ lựa chọn rời đi, hắn không có khả năng ngừng lại, lập nghiệp so với tình cảm nam nữ thì quan trọng hơn nhiều, hắn không hối hận với lựa chọn lúc trước, lại nhịn không được mà càng thêm thương tiếc, ánh mắt yêu thương thuần khiết không trộn lẫn bất cứ tạp chất gì kia......

Sau khi kết thúc một cảnh này, đạo diễn lén cảm thán với Phó Thừa Y: "Cô gái Lạc Trăn này là một nhân tài đáng bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng a!"

Phó Thừa Y gật gật đầu không nói gì, anh ta tuyệt đối không nói cho Trương Quân, cô gái tiền đồ vô lượng này rất nhanh sẽ phải chặt đứt con đường tương lai.
Cũng tốt, cái vòng này quá loạn, không thích hợp với loại người tâm tính trong sạch như cô, tuy rằng có Vân Phỉ Thời bảo vệ che chở, nhưng anh ta nhìn ra được, Lạc Trăn đối với giới này không có chút nào lưu luyến không thôi, cô làm tất cả đều là xem như nỗ lực hoàn thành một phần công việc, như vậy có thể trực tiếp bỏ qua nỗ lực này, cô đối với công việc này không hề có bất luận cảm tình gì.

Nếu không thích, cũng không cần phải ở lại.

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi