NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH

Diệp Chí Hằng mặt đầy khoe khoang nhìn cô.

Lâm Văn Trúc nhìn bộ quần áo dày màu sắc tươi sáng trên người Diệp Chí Hằng, đột nhiên cảm thấy thật tốt, trẻ con sống trong phú quý giàu sang ăn ngon mặc đẹp, ngoài học bài thì không cần lo lắng gì cả, còn có thể nhàm chán mà trút giận cho mẹ, quản chuyện tình cảm của cha. Lúc cô lớn bằng tầm này, thích nhất chính là cùng ca ca tỷ tỷ lên núi nhặt nấm hái rau dại, chỉ hi vọng tiếng thở dài mỗi ngày của mẹ ít hơn một chút, chỉ hi vọng trong nhà có thể có tiền để sửa chữa nhà một lần, mùa đông không cần lo lắng gió lạnh ùa vào, mùa hè không cần lo lắng nước mưa biến căn nhà thành dòng sông…

Hai chị gái của cô, một người bị chết vì lạnh, một người sống tiếp thì chết vì đói…

Mà người nhà cô, là bị chém chết… ++

Lâm Văn Trúc cong cong môi, có trẻ con của hai kiểu gia đình tuổi còn nhỏ nhưng đã so đo tính toán, một kiểu là sống nghèo khó nhà nhiều trẻ con, anh chị em là đối thủ tranh giành đồ ăn, một loại khác là con cái trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống trong mưu đồ.

Phủ Thanh Sơn, tổng cộng chỉ có một đứa trẻ là Diệp Chí Hằng mà thôi, sao Diệp Chí Hằng lại bị giáo dục thành như vậy? Thật sự là do Đặng Thanh Vân, Diệp Khuynh Lăng không biết quản; hay là Diệp Khuynh lăng chỉ cho cậu ta ăn ngon mặc ấm, còn những thứ khác đều không cần hỏi đến?

Lâm Văn Trúc không nhiều lời với Diệp Chí Hằng, cô là một người trưởng thành, so đo với một đứa trẻ, quả thực là không nên.

Cô xoay người rời đi, nói thực, nếu không có Diệp Chí Hằng dẫn đường, cô thật sự không thể chạy đến nơi thế này. Phủ Thanh Vân thật sự rất lớn, có lúc chỉ là một con đường mà thôi, đi ra rồi thì lại có chốn bồng lai khác. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tịnh Hồ, lúc rời đi còn có chút không nỡ, năm sau khi hoa sen nở rộ, cô còn có thể có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp này không?

Năm sau tháng sau hoa nở như cũ, tháng sau năm sau liệu người có còn?

Cô mím môi tự giễu, ngay cả ngày mai còn không biết là đang ở đâu, còn nghĩ đến năm sau tháng sau, cô quả thật quá vô vị rồi. ++

Đi một đường, một đường thưởng thức núi giả nước chảy.

Nước róc rách, nước chảy không ngừng âm thanh không dứt, cô nghe tiếng nước, vậy mà lại nghe được tiếng chíp chíp loáng thoáng, tần suất quen thuộc đó khiến da đầu cô hơi run, cô bước từng bước đến chỗ phát ra âm thanh, đương nhiên không quên nhìn xung quanh xem có ai đi theo không. Phủ Thanh Sơn đất đai mênh mông, người hầu nhiều, nhưng cũng không đến mức có thể thấy người ở khắp nơi, cô thở phào, rồi mới bước gần đến nơi phát ra tiếng.

Tiếp tục đi về phía trước là một cánh rừng, lá cây phủ đầy đất, tầng dưới cùng mục nát thành bùn, tầng trên thì che phủ, trong không khí có mùi cỏ gỗ mục ruỗng, thứ mùi này khiến cô an tâm, điều này chứng minh nơi này không chỉ không có ai quét dọn, mà cũng không có ai hay đến đây.

Tiếng chíp chíp càng lớn, cô cười vươn tay, một chú bồ câu bay đến trên tay cô.

“Đừng kêu đó!” Nếu thu hút người khác, cẩn thận cái mạng nhỏ khó giữ.

Cô dùng một tay vuốt ve lưng bồ câu, cảm giác lông chim bóng mượt, vật nhỏ này được nuôi rất tốt. Chú bồ câu này là do cô nuôi vì chán khi được người ta bồi dưỡng, bởi vì sớm chiều bên nhau, cô rất thích vật nhỏ này, sau đó cô vào Phượng Vũ Thiên, vật nhỏ đương nhiên không thể theo cô. ++

“Trên người ta không có đồ ăn, mi có ghét bỏ ta không?” Lâm Văn Trúc thật sự hơi lo lắng, lâu như thế không gặp nhau, làm khó vật nhỏ còn nhớ đến mình rồi.

Bồ câu bay lên, lại bay không xa, vỗ cánh phành phạch, không biết là đang biểu đạt sự bất mãn hay là đang vui vẻ.

Lâm Văn Trúc lại thở dài một hơi, chú bồ câu này là bên chỗ đại thiếu dùng để làm công cụ truyền tin, bản thân cô chẳng phải cũng là một công cụ hay sao?

Lâm Vụ nói chú bồ câu cô nuôi nhớ cô rồi, vật nhỏ quả nhiên đã đến.

Phủ Thanh Sơn bị người của Diệp Khuynh Lăng canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu không sao Diệp Khuynh Mặc có thể tặng người từ nơi có ý đồ rõ ràng như Phượng Vũ Thiên chứ, dưới sự canh phòng này, vật nhỏ đến đây thế nào? Cô hi vọng nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt, dù sao thì người hầu trong phủ Thanh Sơn là để phòng ngừa người có ý đồ xấu phái người tới, ngay cả người mua bán đều là chủ động lựa chọn từ một vài địa phương nhỏ, nhưng mà với động vật nhỏ này, chắc là sẽ không nghiêm ngặt như thế nhỉ, huống hồ vật nhỏ bụi bặm xám tro cũng không hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Cô vẫy vẫy tay, vật nhỏ lại đậu trên tay cô, cũng mổ tay cô.

Cô cười khẽ, rồi mới lấy tờ giấy đã chuẩn bị xong từ lâu ra, quấn lại thành cuộn nhỏ, dùng dây buộc chặt vào chân vật nhỏ. ++

Cô ôm vật nhỏ, dùng sức ném lên, “Đi đi!”.

Cô vẫn luôn nhìn theo vật nhỏ, cho đến khi vật nhỏ giương cánh bay lên, nụ cười trên mặt cô vừa nở rộ, cô đã nghe thấy một tiếng vang cực lớn, vật nhỏ kêu hai tiếng, cánh vỗ phành phạch mấy cái, mấy sợi lông rụng xuống, vật nhỏ nện thẳng xuống mặt đất.

Cô đờ đẫn, rồi lập tức chạy qua chỗ vật nhỏ, nhặt nó lên, viên đạn xuyên thẳng qua cơ thể, vật nhỏ chết ngay lập tức, trên tay cô là máu và thi thể còn ấm.

Sắc mặt cô tái nhợt nhìn Thạch Nham đang cầm súng.

Thạch Nham là phụ tá của tam thiếu, như hình với bóng cùng Diệp Khuynh Lăng, thay Diệp Khuynh Lăng xử lý các loại chuyện lớn bé.

Thạch Nham thu súng lại, ánh mắt nhìn Lâm Văn Trúc như nhìn một người chết, tam thiếu nói không sai, chỉ có để mặc thì mới có thể túm được tử huyệt của đối phương, giờ mới qua bao lâu chứ, không phải đã để lộ sơ hở rồi sao? Trong phủ trước giờ không nuôi động vật chim chóc gì, bây giờ càng không nuôi bất cứ động vật gì, cho dù tiểu công tử khóc lóc kêu gào muốn nuôi chó mèo, cũng vẫn không được cho phép.

Một con bồ câu bay vào, giống như chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi, nhưng đối với đám thủ vệ chỉ cần có chút dấu vết đã như chim sợ cành cong mà nói, đây chính là một mục tiêu lớn.

“Lâm tiểu thư.” Thạch Nham vươn tay. ++

Lâm Văn Trúc lùi một bước về sau, “Phụ tá Thạch thế này là đã rất lâu không ăn mặn, muốn dùng con bồ câu này lấp đầy bụng? Tôi và con bồ câu này có duyên với nhau, chi bằng giao nó cho tôi, tôi muốn tự chôn cất nó”.

“Lâm tiểu thư, tôi nhớ cô là người ca hát, không phải đào hát.” Cho nên không cần tiếp tục diễn nữa.

“Tôi nghe không hiểu Phụ tá Thạch đang nói gì.”

“Lâm tiểu thư sẽ hiểu rất nhanh thôi.”

Phụ tá Thạch lùi hai bước, trong cánh rừng có thêm tiếng bước chân, Diệp Khuynh Lăng bế Diệp Chí Hằng bước từng bước đến. ++

Diệp Khuynh Lăng nhìn Phụ tá Thạch rồi lại nhìn Lâm Văn Trúc, “Thế này là làm sao đây?”.

Đôi mắt to tròn của Diệp Chí Hằng trong lòng Diệp Khuynh Lăng đảo quanh, có chút lanh lợi, cậu ta cười, “Cha ơi con biết rồi, chú Thạch nhất định biết chị gái này bắt nạt con, cho nên đang báo thù cho con đấy”.

Diệp Khuynh Lăng nhíu mày, “Ồ?”.

Diệp Chí Hằng lập tức phô, “Cha ơi, chị gái này không dịu dàng chút nào cả, nhìn thấy con thì bèn hỏi chị Quyên Tử có ở đó không, con nói không có, chị ta bèn muốn đánh con, may là con chạy nhanh…”.

“Vậy à?” Diệp Khuynh Lăng nhìn Diệp Chí Hằng, “Nếu đã có thù thì phải là tự mình báo thù mới đúng, sao có thể tìm chú Thạch của con?”.

“Con là trẻ con, không thể đối phó người lớn, cho nên chỉ có thể tìm người lớn để giúp đỡ thôi.” Diệp Chí Hằng tựa sát vào lòng Diệp Khuynh Lăng, “Cha ơi, con không thích chị này, để chị ta biến mất có được không?”. ++

Diệp Khuynh Lăng nhìn con trai với vẻ thâm sâu, đặt Diệp Chí Hằng xuống đất, “Là nam tử hán, thù của mình thì tự báo, đừng nghĩ đến việc dùng cái cớ tuổi còn nhỏ để trốn tránh”.

Diệp Chí Hằng sững ra, rồi chạy chậm đến trước mặt Lâm Văn Trúc, cười sâu xa, “Chị, mặc dù em còn nhỏ tuổi, chỉ có thể bị chị bắt nạt, nhưng đợi sau khi em lớn, em sẽ không chịu để cho chị bắt nạt đâu, hôm nay em sẽ không để cha giúp em báo thù, em sẽ tha cho chị trước, sau này sẽ tìm chị báo thù lại”.

Diệp Chí Hằng nói xong bèn chạy về bên cạnh Diệp Khuynh Lăng.

Lúc này Diệp Khuynh Lăng vỗ vỗ đầu Diệp Chí Hằng, cảnh tượng cha hiền con hiếu ấm áp.

Lâm Văn Trúc chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc run run, đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa.

Diệp Khuynh Lăng gật đầu với Thạch Nham, Thạch Nham mới đi qua bế Diệp Chí Hằng lên, đi ra khỏi cánh rừng.

Diệp Khuynh Lăng nhàn nhã đi đến trước mặt Lâm Văn Trúc, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô thì dường như cảm thấy buồn cười, “Một người trưởng thành như em, sao có thể bắt nạt một đứa trẻ? Phụ tá Thạch chỉ thay Hằng Nhi dạy dỗ em một bài thôi, thế mà đã bị dọa rồi? Gan nhỏ như thế đúng là không tốt”. ++

Cô chỉ đờ đẫn nhìn hắn.

Diệp Khuynh Lăng cũng không bận tâm đến việc cô không trả lời, vươn tay cầm lấy cuộn giấy buộc trên chân chú bồ câu cô cầm trên tay, “Đây là gì? Bồ câu đưa thư? Em muốn truyền cho ai, lẽ nào là Kim tỷ?”.

Hắn không mở cuộn giấy ra, dường như đã nhìn rõ tất cả, nhưng lại cố tình thưởng thức vẻ mặt sau khi sự tình bại lộ của cô, lấy đó đạt được khoái cảm buồn nôn.

Lâm Văn Trúc nhìn hắn mấy giây, “Chỉ là em nhìn thấy chú bồ câu này, nghĩ rằng có thể làm bồ câu đưa thư, vì thế cảm thấy hay hay, bèn thử thôi”.

“Thử gì?” ++

“Thử xem đây có phải bồ câu người khác dùng để làm bồ câu đưa thư không.”

Đến bây giờ cũng mạnh miệng nói năng đâu ra đấy, ánh mắt Diệp Khuynh Lăng lập tức trở nên sắc bén, nhìn vào mắt cô, rồi hắn chậm rãi mở cuộn giấy trên tay ra.

Ngoài bị dính chút máu, tờ giấy trống không, không có một chữ.

Lúc này Diệp Khuynh Lăng nhìn cô rồi khẽ cười, khó trách không lo ngại, bởi vì cô căn bản không định để lộ ra tin tức gì, cô cẩn thận như thế, có lẽ là đã dự liệu trước, vì thế thăm dò tình hình canh phòng trong phủ, nếu thật sự có thể truyền tin ra, lần sau truyền lại cũng không sao, một con bồ câu đâu quan trọng bằng cái mạng nhỏ.

“Đáng tiếc rồi.” Diệp Khuynh Lăng lên tiếng nhàn nhạt.

Đáng tiếc gì? Tiếc là lần này không túm được manh mối gì cô để lại, không thể khiến cô trở thành một thi thể dưới chân Thanh Sơn?

Lâm Văn Trúc trầm mặc nhìn hắn, “Tam thiếu hoài nghi em sao?”

“Em cảm thấy sao?”

“Em cảm thấy tam thiếu có thể hoài nghi bất cứ ai bên cạnh tam thiếu, nhưng không cần hoài nghi em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi