NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH

Diệp Khuynh Lăng yên lặng nhìn người trước mắt, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn của cô phủ lên người hắn, như thứ gì đó nặng nề đè lên hắn, khiến hắn không thể thờ ơ.

Thái Vân còn sống hay không, đối với hắn điều đó không quan trọng, nhưng nó lại quyết định cuộc đời và tương lai của cô. Hắn lùi một bước về sau, hơi hối hận, ban đầu lúc đánh ván bài đó, hắn không nên đưa cô về, cuộc đời đôi bên một khi giao nhau, ràng buộc phức tạp, tiến bước trong đầm lầy hỗn loạn, nhấp nhô gập ghềnh, không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo có sa sâu vào đến mức không thể đứng dậy hay không.

Diệp Khuynh Lăng xoay người định rời đi.

Nếu như đây chính là bí mật chuyện ma quỷ ở Bích Lạc Hiên, hắn không có hứng thú, nếu đây là mục đích cuối cùng của cô, hắn không có tâm tình tốt như thế để tác thành cho cô.

Khoảnh khắc hắn xoay người, lòng Lâm Văn Trúc trống rỗng, tựa như cả cơ thể đều trở nên trong suốt, gió lạnh xuyên thẳng vào từ nơi trong suốt, khiến cô như không có tri giác.

Hắn từ chối trả lời, là vì không muốn trả lời, hay là không thể trả lời?

Thái Vân thật sự còn sống không? ++

Nghĩ đến lời Thái Họa nói, cả người cô gần như tê liệt, rồi lại dựa vào bản năng, vươn tay túm lấy cánh tay Diệp Khuynh Lăng, “Em không có bạn, muốn gặp mặt Thái Vân một lần, có được không?”.

Hai tay cô túm chặt lấy hắn, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết mình tốn nhiều sức đến mức nào. Diệp Khuynh Lăng dừng bước chân, lãnh đạm nhìn cô, thực ra hắn không nhìn rõ lắm vẻ mặt và ánh mắt của cô lúc này, nhưng hắn lại có thể tưởng tượng ra được. Lúc này cô giống như một cô gái cố chấp cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhờ vào chút cố chấp đó mà khổ sở chống đỡ, chỉ cần khẽ gõ, dáng vẻ gắng gượng chống đỡ của cô sẽ mau chóng vỡ ra.

Diệp Khuynh Lăng nhếch khóe miệng, không thể nói chuyện tình cảm với phụ nữ, cũng không thể có gút mắt về mặt thân thể, nếu không cô ấy vô hình trung sẽ có ảnh hưởng mấy phần với mình.

Ví như hiện tại, hắn không muốn trở thành cây búa đập vỡ niềm hi vọng của cô.

“Xa cách nhiều năm, gặp nhau không bằng nhớ nhau, lưu lại cho nhau một tưởng tượng tốt đẹp, không tốt sao?” Diệp Khuynh Lăng khẽ ngẩng đầu, không nhìn ánh mắt của cô lúc này.

Bàn tay nắm chặt cánh tay hắn của Lâm Văn Trúc buông ra, từng chút từng chút một.

Diệp Khuynh Lăng rút tay về, bước từng bước về phía cửa lớn.

Hắn vừa rời đi, cả người cô như rệu rã, ngã xuống đất. Cô chết lặng, sớm đã không cảm thấy đau đớn, nhưng nước mắt rơi tí tách, kì lạ là bản thân cô không có bất cứ cảm giác gì.

Cô cược thua rồi sao? ++

Có cược, ắt có thắng và thua, đã cược thì phải chấp nhận kết quả. Nhưng mà cô lại không thể nào chấp nhận kết quả thế này, không thể nào chấp nhận việc hắn thật sự cùng Đặng Thanh Vân giết Thái Vân để bịt miệng, không thể tin rằng cái chết của La Tú Vân thật sự có liên quan đến hắn, không thể nào chấp nhận thiếu niên ngày ấy đã biến thành như vậy.

Cô ngồi trên nền đất lạnh lẽo, thời gian ở nơi ấy như đã trở thành thứ ngoài lề, cô mông lung trong giới hạn mơ hồ…

Ở đoạn giao lộ dưới chân Thanh Sơn, Bích Nhu cùng Thái Họa làm theo yêu cầu của Lâm Văn Trúc, nếu cuối cùng Lâm Văn Trúc không xuất hiện, họ cứ trộm rời đi theo con đường này, nhưng mà người tính không bằng trời tính, họ không đợi được Lâm Văn Trúc, nhưng lại đợi được Diệp Khuynh Lăng. ++

Hai cô nha đầu bị dọa cho sững sờ, thiếu chút nữa thì kêu lên, không hiểu tại sao Diệp Khuynh Lăng lại xuất hiện, hai người mau chóng trốn đi, ngay cả tấm bản đồ đường đi trong tay cũng đánh mất.

Cho đến khi hai người họ chạy xa thì mới hiểu ra, Diệp Khuynh Lăng không đến bắt hai người họ. Điểm này sớm đã nên nghĩ đến rồi, nếu hắn đến vì hai người họ, lẽ nào không nên phái người đến hay sao, ngược lại còn đến một mình, nói thế nào cũng không hợp lý. Nhưng khi đó hai người họ hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, không phản ứng lại được.

Đợi khi hai người họ phản ứng lại, họ liền mừng rỡ vì đã biết một chuyện, dưới chân Thanh Sơn quả thực có con đường thông ra bên ngoài, họ có cơ hội rời khỏi đây rồi.

Diệp Khuynh Lăng một mình rời đi, đến căn nhà nhỏ thôn quê dân dã đó.

Bên ngoài căn nhà có một sân nhỏ, trong sân vẫn còn xếp một vài cây gậy trúc tạo thành một hàng rào, dùng để nhốt gà con vịt con. Hàng rào được xếp đã lâu, trúc đã trắng hếu, khẽ dùng lực thì sẽ gẫy, những thứ này đã không còn ai sử dụng từ lâu, dù sao thì nữ chủ nhân cũng đã sớm không còn nữa. ++

Hắn đứng ở ngoài căn nhà một lúc, nhìn những thứ quen thuộc mà xa lạ này, trong não lại hiện ra hình ảnh Nhậm Tuyết Tinh ngồi trong sân, trong tay bưng một chiếc rổ. Trong rổ đặt một vài thứ lương thực, phần lớn là ngô, bà ném mấy hạt xuống đất, ánh mắt dịu dàng nhìn đám gà con vịt con trên mặt đất, thỉnh thoảng cười hiền hòa.

Khi ấy hắn không hiểu, vì sao ngay cả việc nuôi gà nuôi vịt bà cũng nghiêm túc thỏa mãn đến thế.

Bây giờ hình như hắn hiểu rồi, trong những ngày tháng vô vọng, có thể tìm ra chút chuyện vặt để làm là một chuyện hiếm có biết bao.

Hắn tiến vào căn nhà vừa nhìn gần như đã có thể bao quát toàn bộ, lấy đèn dầu ra, châm lửa, trong vầng sáng lờ mờ tối tăm, cả căn nhà vô cùng tiêu điều và cô quạnh.

Hắn đột nhiên có một suy nghĩ kì lạ, khoảnh khắc mẫu thân chết khóe miệng bà cong lên nét cười, không phải châm chọc, mà là giải thoát, cuối cùng bà cũng đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống mờ mịt không nhìn thấy ngày mai này.

Trong căn nhà có mùi nấm mốc ẩm ướt, hắn ngồi xuống một chiếc ghế, ngơ ngác ngồi, sự tĩnh lặng tuyệt đối này, khiến người ta hoài nghi đại não và trái tim đều đang cùng tĩnh lặng theo, không còn lại bất cứ thứ gì. ++

“Mẹ có từng hối hận không?” Diệp Khuynh Lăng nhíu chặt mày, khóe miệng lại nhếch lên châm biếm, “Mẹ không nên sinh con ra, ban đầu nên lựa chọn phá bỏ con, sau đó rời xa chốn thị phi này, vậy thì tốt biết bao”.

Vậy thì tất cả bi kịch đều có thể kết thúc, không có khởi nguồn, đâu ra bi kịch?

Nhưng thật sự là như thế sao?

Lâm Văn Trúc đón gió lạnh cả đêm, không phát sốt hay bị cảm, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy thần kỳ, có lẽ là đã trải qua ngày hôm qua, trong đầu chộn rộn muốn bất chấp tất cả, nhưng mà vận khí kém, không thể được như ý nguyện, ngay cả ốm đau cũng không bị, cô chỉ đành lê đôi chân tê mỏi về Tà Vũ Hiên.

Kết quả là lúc về đến Tà Vũ Hiên, cô nhìn thấy Đặng Thanh Vân đang cười nhẹ nói chuyện với Lan Thúy.

Lâm Văn Trúc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật kì lạ, cứ như bản thân mình đã đi nhầm nơi.

Đặng Thanh Vân lại mỉm cười nhìn cô, Đặng Thanh Vân thầm quan sát Lâm Văn Trúc, vừa rồi cô ta đã biết được chuyện Lâm Văn Trúc cả đêm không về từ chỗ Lan Thúy. Ngoại trừ Tà Vũ Hiên, Lâm Văn Trúc lại không đến Phượng Vũ Thiên, vậy thì còn có thể đi đâu nghỉ ngơi?

Đáp án chỉ có một, đó là Thiên Hành Cư. ++

Thiên Hành Cư, đó là nơi mà ngay cả Yên Vũ Nhu cũng chưa từng có tư cách vào ở, trước đây Đặng Thanh Vân cảm thấy mình đặc biệt nhất, không ai có thể áp đảo cô ta, nhưng mà tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua, lại giống như giáng cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, cô ta đố kị đến mức đã sắp điên rồi, ngọn lửa trong cơ thể gần như đã thiêu đốt cô ta cháy rụi. Vốn còn đang do dự với kế hoạch, nhưng vào khoảnh khắc này, cô ta lập tức đã xác định.

Trong lòng Đặng Thanh Vân không ngừng ném đao về phía Lâm Văn Trúc, nhưng trên mặt lại là nụ cười nhẹ nhàng, “Lúc này cô mới về, đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì mau qua ăn này, tôi đích thân nấu, bây giờ vẫn còn nóng đấy!”.

Cơ thể Lâm Văn Trúc đờ ra, não cũng ngẩn ra.

Lan Thúy nhìn Lâm Văn Trúc, đi lên trước, kéo cô ngồi xuống, “Đặng tiểu thư đã đợi cô một lúc lâu rồi, chính là để đưa bữa sáng tới cho cô…”.

Đặng Thanh Vân nhíu mày, “Con người tôi mà xuống bếp thì thích dùng nguyên liệu lung tung, luôn nấu nhiều, lại không muốn lãng phí, cho nên mới mang tới cho Lâm tiểu thư”.

Lâm Văn Trúc lắc đầu, lúc này cô quả thực đã đói, nhưng cô không có khẩu vị gì.

Lan Thúy nhanh nhẹn bày đồ ăn lên bàn, Lâm Văn Trúc lại có suy nghĩ mình bị ép ăn sáng, điều này khiến cô vô cùng phản cảm, “Tôi đã ăn sáng rồi”.

Lâm Văn Trúc chỉ kiếm cớ, nhưng nghe vào tai Đặng Thanh Vân thì lại thành cô đang thị uy, không cần mình nấu bữa sáng, bởi vì đã cùng Diệp Khuynh Lăng ăn sáng ở Thiên Hành Cư rồi.

Đặng Thanh Vân cười, “Là tôi nghĩ không chu đáo, nếu cô đã ăn rồi, vậy thì không cần miễn cưỡng”.

Lâm Văn Trúc mặt đờ đẫn, trầm mặc nhìn Đặng Thanh Vân. ++

Đặng Thanh Vân chỉ cảm thấy lòng đầy phẫn nộ mà không thể phát tiết, Lâm Văn Trúc thế này là thái độ gì, lẽ nào sau khi ngủ ở Thiên Hành Cư một đêm thì đã không coi mình ra gì nữa hay sao. Cũng đúng, đó là Thiên Hành Cư cơ mà. Trước đây thái độ của Diệp Khuynh Lăng với Lâm Văn Trúc có thể hiểu thành gặp dịp mua vui, có thể hiểu thành hắn ham mới mẻ, nhưng nếu Lâm Văn Trúc đã đến Thiên Hành Cư, ý nghĩa đã có khác biệt lớn.

Đặng Thanh Vân có thể tưởng tượng ra, nếu mọi người trong phủ biết được chuyện Lâm Văn Trúc đã ở Thiên Hành Cư một đêm, mọi người sẽ nhìn Lâm Văn Trúc với ánh mắt thế nào, mà nhìn mình với ánh mắt ra sao.

Đặng Thanh Vân không thể nào chấp nhận cảnh tượng đó xảy ra.

Cô ta không thể chấp nhận, cũng không thể để nó xảy ra, bây giờ mọi người vẫn còn chưa biết, bây giờ vẫn còn cơ hội ngăn chặn tất cả. ++

Lâm Văn Trúc không có nhẫn nại ứng đối với Đặng Thanh Vân, “Đặng tiểu thư, cô còn chuyện khác không?”.

Ý ngầm là nếu không còn chuyện khác thì có thể rời đi rồi.

Thái độ hống hách đó khiến Đặng Thanh Vân thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt thì lại là vẻ ôn hòa, “Lâm tiểu thư, thật không dám giấu, tôi muốn mời cô cùng ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi tôi không ra ngoài, đã sắp quên đường xá trông như thế nào rồi. Vừa khéo hôm nay trời trở lạnh, có thể đi may mấy bộ quần áo mùa đông. Lâm tiểu thư cô cũng cùng đi nhé, mặc dù cô thỉnh thoảng ra ngoài, nhưng đều là… đi làm việc, hẳn cũng không có cơ hội đi dạo”.

Đi dạo? Lâm Văn Trúc nhướng mày, không ngờ rằng Đặng Thanh Vân sẽ đưa ra yêu cầu này.

Lan Thúy mỉm cười, “Lâm tiểu thư, tôi thấy đề nghị này cũng không tệ, không phải cô nói thích ra ngoài dạo bộ sao, ra ngoài đi đây đi đó cũng tốt. Trước đây tôi cảm thấy cô ra ngoài một mình không an toàn nên tôi cũng không đề nghị, bây giờ Đặng tiểu thư mời cô cùng ra ngoài, phái mấy hộ vệ đi cùng, hoàn toàn không cần lo lắng nữa”.

Đặng Thanh Vân nhìn Lan Thúy một cái, rồi mới nói với Lâm Văn Trúc, “Là tôi muốn ra ngoài, nhưng không có ai đi cùng thì cảm thấy không thú vị, cho nên muốn mời Lâm tiểu thư đi cùng với tôi”.

Lâm Văn Trúc lắc đầu, muốn từ chối theo bản năng. ++

“Cứ đi cùng tôi đi, tôi cũng muốn mượn cơ hội này nói chuyện tử tế với cô, dù sao thì lúc trước chúng ta cũng có chút hiểu lầm.” Đặng Thanh Vân kéo tay Lâm Văn Trúc, “Em gái tốt à, em cứ đồng ý với chị đi mà, lẽ nào em vẫn sinh khúc mắc với chị vì chuyện trước đây của Hằng Nhi sao?”.

Lâm Văn Trúc nhìn Đặng Thanh Vân với ánh mắt kì lạ, không hiểu cô ta bị làm sao.

Đặng Thanh Vân thở dài, “Chị biết trong lòng em có lẽ vẫn không thoải mái, coi như cho chị một cơ hội đi, để chị nhận lỗi với em, hôm nay cũng may cho em mấy bộ quần áo luôn”.

“Nhận lỗi?” Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Vậy thì có thể đổi phương thức nhận lỗi không?”.

“Chỉ cần em đồng ý cùng chị ra ngoài, cho chị một cơ hội giải thích, đương nhiên em muốn thế nào cũng được.”

Lâm Văn Trúc lại nghĩ đến chuyện khác, nếu có thể thông qua Đặng Thanh Vân, vậy thì không phải là có thể đưa Thái Họa và Bích Nhu đi hay sao? Thái Họa và Đặng Thanh Vân đã nhiều năm không gặp, chưa chắc Đặng Thanh Vân đã nhớ đối phương, đến lúc đó mượn cớ để hai người họ đi cùng mình, rồi để Đặng Thanh Vân yểm trợ là được.

Chỉ là cô vẫn cảm thấy Đặng Thanh Vân hôm nay rất kì lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi