NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH

Mang thai? Cô ngơ ngác nhìn hắn, dường như chưa phản ứng lại được về những gì hắn vừa nói, lại giống như chỉ là cô hoàn toàn không biết hai chữ này mà thôi.

Diệp Khuynh Đình cứ nhìn cô như vậy, cô không vui mừng không ngạc nhiên, bình tĩnh như thế, dường như cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mang thai, chưa từng tưởng tượng rằng cô sẽ trở thành mẹ.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Hắn rủ mày khẽ dặn.

"À..."

Lúc hắn đi, hắn quay đầu lại nhìn cô một cái, cô vẫn còn lãnh đạm như thế, không bởi vậy mà có chút cảm xúc phập phồng nào.

Diệp Khuynh Đình còn ở đây, Minh Nguyệt như chiếc máy ghi âm bị tắt, khi hắn vừa đi, máy ghi âm tự động bật, ríu rít không ngừng, "Tiểu thư, chị giỏi thật đấy ạ, em đã nghe nói rồi, ngoại trừ Đặng tiểu thư thì không có người phụ nữ nào có thể mang thai con của tam thiếu cả, nhìn dáng vẻ của tam thiếu, đúng là hi vọng chị sinh đứa bé ra đó. Chỉ cần đứa bé trong bụng tiểu thư có thể bình an, cả đời này chị có chỗ dựa rồi".

Minh Nguyệt vui mừng thật sự, người khác đồn đãi thế nào cô nàng không rõ, nhưng đi theo Lâm Văn Trúc thời gian này, cô nàng lại hơi hiểu, quan hệ giữa tam thiếu và Đặng tiểu thư dường như không phải tình yêu đích thực như mọi người đồn, cô nàng cảm thấy Lâm tiểu thư được yêu chiều nhiều hơn Đặng tiểu thư nhiều.

Cũng như chuyện này vậy, Đặng tiểu thư nói chắc nịch rằng tiểu thư đẩy cô ta xuống hồ, tam thiếu còn tự nhảy xuống hồ cứu Đặng tiểu thư lên, mọi người đều tưởng rằng tiểu thư sẽ chịu trừng phạt, kết quả thì sao? Đây không phải là công lao của đứa bé, Minh Nguyệt nhớ rõ ràng, khi đó có ai biết tiểu thư mang thai đâu, là tiểu thư bị bệnh, đi mời bác sĩ đến, thế nên mới phát hiện chuyện tiểu thư đã mang thai.

Trước lúc phát hiện mang thai thì không bị trừng phạt gì, và sau khi phát hiện mang thai nên không bị trừng phạt, đó là hai chuyện khác nhau.

Bây giờ tam thiếu chỉ có một cậu con trai Diệp Chí Hằng, chỉ cần tiểu thư sinh đứa bé này ra, cho dù là con trai hay con gái thì đều là sự tồn tại vô cùng quý giá, tiểu thư có thể có chỗ đứng ở phủ Thanh Sơn, thậm chí cả đời này đều bình an yên ổn, trong thời buổi loạn lạc này mà có thể có sự bảo vệ như thế, quả thực rất khó, là nha hoàn của Lâm Văn Trúc, Minh Nguyệt cũng có thể nhờ vậy mà có được cuộc sống bình yên, cô nàng đương nhiên sẽ vui thay tiểu thư rồi.

"Mang thai?" Lâm Văn Trúc nhíu mày.

"Đúng ạ, tiểu thư mang thai rồi."

Lâm Văn Trúc chớp chớp mắt, mắt vô cùng chua xót, sau đó, có dòng lệ chảy xuống. Cô mang thai rồi sao? Bàn tay cô cứng ngắc giơ lên, rồi lại cứng ngắc hạ xuống, ngay cả việc sờ vào bụng mình cô cũng không dám.

Cô có con rồi sao, cô sắp trở thành mẹ rồi sao?

"Tiểu thư, tiểu thư đừng khóc mà, mẫu thân em nói, phụ nữ lúc mang thai không được khóc đâu." Minh Nguyệt muốn nói rằng có kích động có vui mừng hơn nữa cũng đừng khóc, nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Văn Trúc, dường như không giống dáng vẻ quá vui mừng, cô nàng chỉ đành thu lời về.

Lâm Văn Trúc gật đầu.

Đối với Lâm Văn Trúc mà nói, tương lai như thế nào, cô đã trở nên mờ mịt rồi, cái chết của La Tú Vân, cuối cùng cô vẫn làm rõ được chân tướng, cũng tìm được thiếu niên năm đó đã cứu cô, thiếu niên ấy có chủ ý có hành động, sắp làm đại sự, cô muốn giúp hắn, nhưng lại phát hiện những chỗ mình có thể giúp hắn rất ít. Cô đầy mờ mịt và không biết làm sao với cuộc đời mình.

Đứa bé, đến vào lúc này, cô nhịn không được mà nghĩ, đây là phương hướng mới mà ông trời để cô tìm được sao?

Hồi nhỏ lúc đói, cô bèn tự nói với mình, nếu như cô có con, cô nhất định không được để nó đói, không để nó mặc không đủ ấm, phải cho nó sống trong môi trường hạnh phúc ấm áp. Lớn lên rồi, nhìn thấy cuộc sống trong những gia tộc lớn, cô tự nói với mình, cô nhất định sẽ không coi con mình thành công cụ, cô phải quan tâm nó, yêu thương bảo vệ nó...

"Chị thật sự mang thai rồi sao?" Dường như cô hao phí rất nhiều sức lực, mới đặt tay lên bụng mình được, nơi đó rất phẳng, không sờ được gì, không cảm nhận được gì.

Nhưng cảm giác biết được ở đó có một sinh mệnh nhỏ thì hoàn toàn khác, lòng đều được lấp đầy.

"Dạ, tiểu thư thật sự mang thai rồi, nhà bếp đã nấu cháo, tiểu thư có húp một chút không ạ?"

Cô lắc đầu, không có khẩu vị gì, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại gật đầu. Bản thân cô không muốn ăn, nhưng dù sao đứa bé trong bụng cũng phải ăn một chút.

Cơn bệnh của Lâm Văn Trúc lên xuống thất thường, bác sĩ cũng không dám dùng thuốc, vì thế cô chỉ có thể nằm trên giường. Diệp Khuynh Đình thỉnh thoảng sẽ tới thăm cô, thời gian ở lại không dài, hắn luôn ngồi một lát rồi rời đi.

Cặp đôi nam nữ đã có con này, chung đụng không giống trạng thái của một cặp đôi sắp làm cha mẹ một chút nào, ngược lại rất kì dị, bình thường không nói chuyện, giống như bạn bè cũ thăm hỏi nhau quan hệ chẳng ra sao.

Hôm ấy, lúc Diệp Khuynh Đình đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Văn Trúc gọi hắn lại, "Anh thích trẻ con không?".

Diệp Khuynh Đình xoay người, yên lặng nhìn cô, môi mím chặt.

Cô hơi thất vọng, "Không thích sao?".

"Không biết." Cuối cùng hắn vẫn lên tiếng.

Lâm Văn Trúc bối rối nhìn hắn, không biết là ý gì?

Diệp Khuynh Đình ngẫm nghĩ, ngồi vào bên giường, khẽ nói, "Anh là con trai thứ hai của Diệp Quân, là anh em sinh đôi với Diệp Khuynh Lăng thực sự, lời thế này hẳn em đã từng nghe rồi, trên thực tế thì bọn anh không phải là anh em sinh đôi...".

Lúc này Lâm Văn Trúc mới phản ứng lại, cô chỉ biết nhị thiếu không được yêu chiều, nhị thiếu dùng thân phận tam thiếu để sống, nhưng vì sao không được yêu chiều, vì sao phải làm vậy, cô không rõ lắm.

Diệp Khuynh Đình kể lại những chuyện trước đây, những chuyện mà đủ để khiến hắn căm phẫn thậm chí khơi dậy lòng thù hận, nhưng hắn lại dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, đơn giản nhất để kể ra, giống như chỉ là một câu chuyện bi thương không chút quan trọng, mà hắn vừa khéo chỉ là một nhân vật trong câu chuyện bi thương đó.

Hắn có thể không hận sao? Mẫu thân mình bị chính tay phụ thân bóp chết, mẫu thân vốn có thể có được tình yêu và cuộc sống tươi đẹp, nhưng lại bị người đàn ông đó phá nát, cho dù mẫu thân sinh hắn ra, bà cũng có thể lựa chọn rời đi, nhưng mà ngay cả cơ hội đó Nhậm Vũ Tinh cũng không cho bà, bà ta chết rồi cũng muốn ác độc nhằm vào mẹ con hắn.

Có thể không hận sao? Cả cuộc đời nghĩa phụ đều bị chôn vùi ở đây.

Hắn hận phụ thân ruột của hắn, đó là người hắn muốn báo thù.

Còn có Diệp Khuynh Mặc, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cái chết của Diệp Khuynh Lăng, sao có thể khiến hắn thờ ơ

Thù không thể trả, hận không thể giải trừ.

"Anh không biết anh có thể trở thành một người cha tốt hay không." Diệp Khuynh Đình ngẫm nghĩ, "Em thấy đấy, Hằng Nhi anh cũng không dạy dỗ tốt, cũng không có thời gian trông nom nó, chỉ đành để mặc nó".

Không biết làm một người cha tốt thế nào, cũng không biết ở chung với trẻ con ra sao, rất xa lạ.

Lâm Văn Trúc nhớ đến lần bám theo hắn, nơi hắn đến là căn nhà ở ngoại thành, lúc này cô mới bừng tỉnh, đó hẳn là nơi ở của mẫu thân hắn nhỉ?

Cô vươn tay, kéo tay hắn, "Không biết, vậy thì học, được không?".

Cô cầm tay hắn đặt lên bụng mình, "Anh có cảm nhận được không, đây là con của anh, là con của chúng ta".

Chỉ một câu, khiến Diệp Khuynh Đình gần như muốn rơi nước mắt.

Con của hắn, con của hai người.

Tay hắn khẽ run run, "Ừ".

Nhưng hắn vẫn không ở lại mà vội vã rời đi.

Lâm Văn Trúc ốm một tuần thì sức khỏe mới coi như tốt lên, bây giờ cô mang thai, đương nhiên không thể đến Phượng Vũ Thiên biểu diễn nữa, cô không có chuyện gì làm nên đi dạo trong phủ, bởi vì cô nghe nói phụ nữ mang thai nên vận động nhiều, vậy thì sẽ có lợi đối với đứa bé.

Sẽ chạm mặt Đặng Thanh Vân, đó quả thực là chuyện nằm trong dự liệu.

Đặng Thanh Vân nhìn Lâm Văn Trúc từ xa, chiếc khăn trong tay không biết đã bị cô ta giày vò thành dạng gì. Lâm Văn Trúc mang thai, vậy mà lại mang thai, điều này khiến cô ta chưa bao giờ cảm thấy bị uy hiếp đến vậy, Hằng Nhi là đồ bảo hộ của cô ta, nhưng quan hệ giữa Hằng Nhi và Diệp Khuynh Đình có thân thiết hơn nữa thì cũng không thể thân thiết vượt qua con ruột của hắn.

Sự căm hận và điên cuồng của Đặng Thanh Vân lúc này khiến cô ta có một kích động, muốn đi đẩy Lâm Văn Trúc, khiến đứa bé trong bụng Lâm Văn Trúc biến mất.

Đặng Thanh Vân hối hận rồi, khi ấy vì sao phải tự nhảy xuống hồ chứ, cô ta nên đẩy Lâm Văn Trúc xuống, thế thì Diệp Khuynh Đình cũng sẽ nhảy xuống, cô ta vẫn có thể đạt được mục đích, mà Lâm Văn Trúc rơi xuống nước, sức khỏe có vấn đề, đứa bé cũng có thể phải phá đi?

Bên chỗ nhà bếp có thể thò tay vào không? Có thể khiến một vài người hầu đối phó Lâm Văn Trúc không? Chỉ một lát, Đặng Thanh Vân đã có rất nhiều suy nghĩ, mỗi suy nghĩ đều có thể lấy được mạng của Lâm Văn Trúc.

Lúc này, Đặng Thanh Vân đã nhận định ra một sự thực, bây giờ Lâm Văn Trúc vẫn còn sống tốt, Diệp Khuynh Đình không làm gì Lâm Văn Trúc, hoàn toàn là bởi Lâm Văn Trúc đã mang thai, đứa bé đó là chiếc bùa hộ mệnh của Lâm Văn Trúc, chỉ cần đứa bé vẫn còn, Lâm Văn Trúc sẽ bình yên vô sự.

Phải nghĩ xem giải quyết Lâm Văn Trúc thế nào, nhất định có biện pháp.

Nhận định của Đặng Thanh Vân không phải không có nguyên nhân, bí mật về thân phận của Diệp Khuynh Đình, đây là bí mật lớn cỡ nào chứ, sau khi Lâm Văn Trúc biết được bí mật đó, Diệp Khuynh Đình không thể không xử trí, hơn nữa Diệp Khuynh Đình sẽ không dễ dàng tin một người phụ nữ như thế. Nhưng Lâm Văn Trúc mang thai, tất cả đều có thể giải thích được, để Lâm Văn Trúc ngoan ngoãn ở trong phủ, thế thì có thể để Lâm Văn Trúc bình an sinh con, cũng có thể trông chừng Lâm Văn Trúc, không cho cô ta tiếp xúc với người ngoài.

Đặng Thanh Vân nhìn vào bụng Lâm Văn Trúc.

Một khi đứa bé đó ra đời, Hằng Nhi sẽ không còn là tiểu thiếu gia quý báu nhất của phủ Thanh Sơn nữa, đứa bé đó sẽ uy hiếp đến địa vị của Hằng Nhi, uy hiếp đến địa vị của mình.

Tạm thời Đặng Thanh Vân vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, nhưng đứa bé trong bụng Lâm Văn Trúc không thể giữ lại được, đây là chuyện chắc chắn.

Đặng Thanh Vân dẫn A Lan rời đi, Minh Nguyệt hơi thất vọng, "Sao đã đi rồi chứ!".

Lâm Văn Trúc tò mò, "Em còn muốn làm gì?".

"A Lan cứ luôn vênh váo hung hăng, không biết kiêu ngạo cái gì chứ, bây giờ tiểu thư mang thai rồi, A Lan tức giận, em muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận mà chẳng làm được gì chúng ta của cô ta."

Lâm Văn Trúc bất lực.

Về đến Tà Vũ Hiên, hiếm thấy là Diệp Khuynh Đình đã đến rồi, vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm, không nhìn ra được gì, dường như hắn qua đây chỉ là để cùng cô ăn cơm mà thôi.

"Khẩu vị tốt không?" Diệp Khuynh Đình đè thấp giọng, tựa như nếu lớn tiếng thì sẽ dọa đến đứa bé trong bụng cô.

"Rất tốt."

Diệp Khuynh Đình gật đầu, "Con đã cử động chưa?".

"Con còn nhỏ mà!"

Diệp Khuynh Đình sờ sờ mũi mình, "Muốn ăn gì thì cứ nói với nhà bếp, đừng tự nhịn, anh nghe nói phụ nữ mang thai muốn ăn gì thì nhất định phải được ăn, nếu không cảm xúc sẽ không tốt".

"Em biết rồi... Em sẽ không bạc đãi con anh đâu."

Con anh.

Lúc Diệp Khuynh Đình lại đặt tay lên bụng cô, cô nhìn vào mắt hắn, lòng như được lấp đầy, bởi vì cô biết, hắn chờ mong đứa bé này, sự chờ mong của một người cha đối với con của mình.

Khi cô sinh đứa bé ra, cô nhất định phải giáo dục nó thật tốt, để nó hiếu thuận với cha mẹ nó, cũng phải đốc thúc Diệp Khuynh Đình giáo dục nó, gánh vác trách nhiệm của một người cha.

Lúc Diệp Khuynh Đình rời đi, Lâm Văn Trúc tiễn hắn, "Tam thiếu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?".

Hắn bận như vậy, đến thăm cô dường như cũng phải rút ra thời gian.

"Không có chuyện gì."

"Thật sao?"

Diệp Khuynh Đình ngẫm nghĩ, "Diệp Quân đi rồi, không đưa đại ca anh theo".

Ý này là Diệp Quân cố ý để Diệp Khuynh Mặc lại, sau đó tranh thủ cơ hội này loại bỏ thế lực của Diệp Khuynh Mặc trong quân đội.

Có nghĩa rằng bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất.

"Anh cẩn thận một chút."

Diệp Khuynh Đình gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi