Nhưng kẻ đáng thương lại có chỗ đáng hận!
Cô ta bán đứng chị gái mình, lại hãm hại nhiều người như vậy, giữ lại cô ta chỉ khiến nhiều người gặp kiếp nạn hơn, kết cục này là do cô ta gieo gió gặt bão!
Nghĩ vậy tôi liền đâm mạnh cây kéo xuống.
Ngay lúc cây kéo sắp đâm vào tim của Chử Nguyệt Nguyệt thì đột nhiên có người tông mạnh vào vai tôi. Tôi nhất thời bị mất cân bằng, loạng choạng hai bước lùi sang một bên.
Lúc ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Đầu Vuốt Keo đã bảo vệ cô ta ra sau lưng. Cậu ta quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, khổ sở van xin tôi.
"Đầu Kim, cậu mở lòng từ bi tha cho Nguyệt Nguyệt đi!"
"Mày điên rồi à! Mày cầu xin cho cô ta sao? Cô ta giết bố mẹ mày đấy! Mày quên rồi à?", tôi vừa hận vừa giận.
"Nhưng cô ấy cũng không muốn thế mà! Nguyệt Nguyệt đáng thương lắm, cô ấy cũng không muốn làm ác quỷ đâu! Cậu tha cho bọn tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm hại cậu nữa đâu!"
Đầu Vuốt Keo vừa nói vừa dập đầu với tôi, đầu cậu ta đập xuống đất kêu côm cốp.
Bấy giờ tôi do dự, nếu chú hai còn sống thì chú ấy sẽ làm thế nào?
Chú hai tâm địa lương thiện, có lẽ chú sẽ tha cho Chử Nguyệt Nguyệt. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không để cho cô ta dễ dàng rời đi như vậy, không chừng sau này cô ta sẽ còn hại người.
"Đầu Vuốt Keo mày nghe cho kỹ đây, tao có thể không giết Chử Nguyệt Nguyệt nhưng mày phải đồng ý với tao một việc".
Đầu Vuốt Keo dựng thẳng người, gật đầu lia lịa.
"Mày đi tìm lão thầy tướng ác độc kia hỏi lão ta phải làm thế nào mới giải phóng được oán khí đã phong ấn trong thi thể ra thì chuyện này mới xong được", tôi suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng Chử Nguyệt Nguyệt thì không thể đi".
Chú hai đã nói với tôi, nếu thật sự một ngày nào đó gặp phải thứ nhơ bẩn thì dẫn dụ nó đến căn chái phía Tây. Ở đó có một lư hương, có thể khiến những thứ nhơ bẩn sợ hãi, sau khi bọn chúng vào thì không ra được nữa.
Mắt Đầu Vuốt Keo đảo một vòng, tôi thấy cậu ta còn do dự thì vung cây kéo lên huơ tới trước người Chử Nguyệt Nguyệt.
Đầu Vuốt Keo vội vã cầu xin: "Đừng đâm, Đầu Kim, xin cậu đấy, đừng ra tay!"
Cậu ta quay đầu nhìn Chử Nguyệt Nguyệt rồi cắn răng nói:
"Được, tôi đồng ý với cậu, vậy tôi giao Chử Nguyệt Nguyệt cho cậu", Đầu Vuốt Keo thành thật nói xong thì chống một tay lên đất đứng dậy.
Ánh đèn trong nhà yếu ớt, cậu ta lại cao to béo tốt, cậu ta vừa đứng dậy liền che khuất tầm nhìn của tôi, tôi không nhìn thấy Chử Nguyệt Nguyệt, lòng cảm thấy thấp thỏm.
Nhưng Đầu Vuốt Keo không làm gì cả, cậu ta quay người bước ra ngoài. Ngay lúc tôi định thở phào nhẹ nhõm thì cậu ta quay người tung một nắm đất lên.
Quả nhiên! Thằng nhãi này chơi bẩn!
Lúc tôi phát hiện ra đã muộn rồi, hơn nữa hình như nắm đất đó không phải là đất bình thường mà là bột đá vôi khiến mắt tôi cay xè.
Tôi cố gắng mở mắt ra thì Chử Nguyệt Nguyệt đã biến mất rồi, chỉ còn lại một đôi giày của cô ta. Đầu Vuốt Keo lập tức nhặt đôi giày rồi chạy ra cổng.
Chắc chắn hồn phách của Chử Nguyệt Nguyệt đã kí thác trên đôi giày đó rồi!
Tôi vội đuổi theo, chạy tới cổng nhìn quanh quất thì Đầu Vuốt Keo đã chạy xa mất rồi.
Vốn dĩ tôi định đuổi theo nhưng suy nghĩ lại, Chử Nguyệt Nguyệt kia bị thương khá nặng nên chắc tạm thời sẽ không tới nữa, trước mắt quan trọng nhất là Thất Thất.
Tôi quay về trong nhà thấy Thất Thất vẫn nằm dưới đất. Tôi vội lại xem thì phát hiện hồn phách của cô ấy vẫn còn, tạm thời tôi thấy lòng bớt nặng nề.
Tôi thử bật đèn, "tách tách" hai lần mà điện vẫn không lên, lúc đó mới phát hiện bóng đèn bị cháy mất rồi.
Tôi chỉ đành đi đốt nến, nhưng quẹt gãy cả hai que diêm mà chẳng thấy nổi lửa. Tôi nóng ruột định quẹt thêm một que diêm nữa nhưng lại nghe thấy tiếng thều thào của Chử Thất Thất sau lưng.
"Không cần phải thử nữa đâu, muộn rồi".
Giọng của cô ấy nghe cứ lành lạnh.
Tôi thấy Chử Thất Thất đứng phía sau mình, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, yếu ớt mỏng manh vô cùng.
"Thất Thất, em vẫn ổn chứ?"
Cô ấy lắc đầu, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
"Em không có cách nào đi đầu thai được nữa rồi".
Tôi vội bước tới trước mặt cô ấy, nắm lấy vai cô ấy rồi thành khẩn nói: "Đừng sợ, còn có anh ở đây, chúng ta cùng nghĩ cách".
Cô ấy đau khổ nhíu mày, vẫy vùng thoát khỏi tay tôi. Tôi nhìn lại chỗ mình vừa chạm vào cô ấy, dường như khiến cô ấy bị bỏng vậy, khói trắng bay lên.
Tôi nhìn lại hai tay của mình, hoảng sợ hỏi Thất Thất chuyện này là sao, trước đó tôi chạm vào cô ấy rõ ràng không bị gì cả mà.
"Lửa đèn cầy tắt rồi, hồn phách của em cũng sắp tan biến rồi, tất cả những người nặng dương khí đều sẽ khiến em bị thương. Anh là chàng trai dương khí chính cương, đương nhiên là em không thể chạm vào anh rồi".
"Đều tại anh! Nếu vừa nãy anh có thể bảo vệ tốt hai cây nến... Xin lỗi em...", vừa nghĩ tới việc cô ấy sắp hồn bay phách tán, lòng tôi cực kỳ đau khổ.
"Phải có cách chứ? Hay là em đi tìm hồn phách của chú hai anh, chúng ta cầu xin chú ấy".
Thất Thất rủ mi xuống lắc đầu: "Không ai giúp được em nữa đâu".
Thế này không được, thế kia cũng không xong, lòng tôi nóng như lửa đốt, bất giác đi qua đi lại trong phòng.
Bấy giờ, Thất Thất buồn bã nói với tôi: "Thời gian của em không còn nhiều nữa, có vài chuyện em phải nói với anh".
Thất Thất cau mày, cô ấy bước tới trước cửa rồi nhìn màn đêm dằng dặc bên ngoài.
"Anh phải nhớ 3 việc. Thứ nhất, thế giới này phức tạp hơn anh nghĩ nhiều, ở trần gian thì người ức hiếp người, ở cõi âm thì quỷ ức hiếp quỷ. Anh muốn sống thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, em không thể dùng một hai câu để giải thích rõ mọi chuyện với anh, sau này anh sẽ hiểu.
Thứ hai, anh nhớ kỹ, em gái của em không giống với em. Nó không đạt được mục đích thì sẽ không buông tha đâu, anh không được lơ là cảnh giác.
Thứ ba, tên Đầu Vuốt Keo đó đã hạ quyết tâm phải giết anh rồi, hắn đã cùng hội cùng thuyền với Nguyệt Nguyệt, con người hắn cực kỳ xấu xa, anh nhất định phải đề phòng hắn".
Tôi gật đầu rồi than thở: "Thật sự không có cách nào cứu em sao?"
Thất Thất đứng quay lưng lại với tôi, không trả lời. Một lát sau cô ấy mới nghiêng mặt lại nói: "Có giấy bút không? Em muốn giấy vàng".
--------------------