NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI


“Như vậy là muốn làm gì?” Hà Minh Viên kéo cô ra, sắc mặt không giận mà nghiêm: “Không sợ để tôi được hời à?”
Trân Nam Phương lắc đầu gọi một tiếng: “Ông xã.


Anh thất thần, hận không thể đem cái người phụ nữ đã ăn mặc quyến rũ như vậy mà còn không tự biết một ngụm nuốt chửng vào bụng, nhưng anh đã kiềm chế được, anh muốn lúc nào cũng treo cô bên mình, khiến trong mắt cô chỉ có bản thân, không thể nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào khác.

Thật ra anh cũng không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ là nghĩ!
“Hà Minh Viễn…” Trân Nam Phương làm sao biết anh đang nghĩ gì, thái độ lạnh lùng của anh khiến cô muốn khóc.

“Trở về đi.


Cô sửng sốt, không phải vì sợ anh đuổi đi mà là sợ anh quay lại đối phó với Đỗ Thanh Hoa, đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của Hà Minh Viễn, đôi mắt đẹp ướt át: “Đừng tức giận, được không? Anh muốn em như thế nào cũng đều được.

! “
“Bây giờ thì nói như vậy, nhưng đợi sau khi tôi cứu anh trai cô ra, có phải cô sẽ lập tức thay đổi sắc mặt không?”
Trân Nam Phương lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh cứu anh trai em, cả đời này em sẽ ghi nhớ ân tình của anh.



“Ân tình?” Hà Minh Viễn nhấn mạnh từ này nói: “Ai mà biết được.


“.

.

” Vậy cô ấy có thể làm gì khác?
Anh cũng cảnh cáo cô không nên trả giá bằng mạng sống của mình rồi!
“Ra ngoài.

” Anh nói một cách hung hăng, một chút cũng không thể thương lượng.

Trần Nam Phương không biết tại sao anh lại tức giận, bởi vì không dám đặc tội anh nữa, chỉ có thể thả xuống chân chuẩn bị đi ra ngoài.


“Chờ đã.

” Hà Minh Viễn gọi cô: “Vào trong thay quần áo đi”
Cô vừa sững sờ vừa bối rối, khi mở cánh cửa bên trong, cô mới phát hiện trong đó còn có một phòng ngủ, giống với phòng tổng thống, sang trọng đến chói mắt.

Cô mở cửa tủ ra, bên trong có một dãy quần áo nữ, tất cả đều là phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng.

Trân Nam Phương nhíu mày đoán, mấy bộ quần áo này nhất định sẽ không phải là chuẩn bị cho cô, lẽ nào Hà Minh Viên mỗi ngày đều mang theo phụ nữ vào sao?
Nghĩ đến đây, cô run cả người, cảm giác khó chịu trong lòng lại trôi dậy.

Cái này có được gọi là dơ bẩn không?
“Muốn tôi thay giúp em không?” Anh nhẹ nhàng bước tới, cánh tay dài ôm lấy cô từ phía sau.

Trân Nam Phương theo bản năng nhảy ra: “Không cần, không cần đâu, em có thể tự mặc.


Cô ngẫu nhiên chọn một chiếc váy đen dài đến đầu gối và mặc vào càng nhanh càng tốt, vì sợ anh thực sự sẽ đưa tay ra giúp: “Vậy thì… em sẽ không quấy rầy anh nữa, về trước đây.


Anh không làm khó cô, đứng nhìn cô luống cuống chạy trốn.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi