NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI


Tiếng bước chân ầm ï vang lên xung quanh cô, vừa xôn xao vừa hỗn loạn, xen lẫn trong đó còn cả tiếng mắng chửi: “Chắc chắn là cô ta chưa chạy được xa đâu, nhất định là đang ẩn nấp ở nơi nào đó rồi! Mau tìm dưới gầm xe, mấy nơi lân cận và những chỗ khuất tối xeml”
Trái tim của cô đã dâng đến tận cổ họng, trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.

Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.

Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.

Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.

Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột lại đem bán mình đi.

Không biết là chiếc xe chở hàng đi mất bao lâu, ban đầu cô còn biết nó đang ở trên đường cao tốc, nhưng càng về sau trời càng tối dần, khiến cho cô không thể nhìn được đường nữa…

Cả người cô lạnh đến mức cứng cả lại, một lúc sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói của ai đó: “Cô là ai!”
suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.

Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.

Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.

Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.

Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột lại đem bán mình đi.

Không biết là chiếc xe chở hàng đi mất bao lâu, ban đầu cô còn biết nó đang ở trên đường cao tốc, nhưng càng về sau trời càng tối dần, khiến cho cô không thể nhìn được đường nữa…
Cả người cô lạnh đến mức cứng cả lại, một lúc sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói của ai đó: “Cô là ail”

“Cháu…” Trần Nam Phương muốn cử động, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể nằm bẹp một chỗ: “Cháu không phải là người xấu”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh để nhìn hai người giống như hai ba con đang đứng †rước mặt mình, tướng mạo bọn họ chất phác hiền lành, hi vọng là bọn họ đừng có suy nghĩ xấu xa gì với mình.

“Cháu và bạn bè mình chơi trò chơi rồi mới leo lên xe của mọi người, không ngờ là cháu trốn ở trong xe lại ngủ thiếp đi từ bao giờ không biết, lúc tỉnh dậy thì xe đang đi mất rồi.

Cháu có kêu lên nhưng mọi người không nghe thấy.


Trần Nam Phương thực sự không dám nói ra những chuyện bẩn thỉu mà mình vừa phải trải qua, chỉ có thể bịa chuyện: “Xin hỏi đây là nơi nào vậy ạ? Nếu mọi người có thể đưa cháu về nhà, thì nhất định chồng cháu sẽ hậu tạ mọi người thật xứng đáng.


“Cháu leo lên xe lúc còn ở Kim Thành sao?” Người thanh niên đột nhiên hỏi.

Cô gật đầu.

Người đàn ông trung niên kia ngạc nhiên nói: “A? Nơi này của bọn bác là Tạ Thành! Chỗ này cách Kim Thành tận hơn sáu trăm cây số đấy!”
Trân Nam Phương cũng giật mình, lúc đó cô rất sợ hãi nên chỉ leo bừa lên chiếc xe này mà thôi, không ngờ rằng đích đến của nó lại xa như vậy!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi