NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 296

Trần Nam Phương vẫn còn chưa thể thả lỏng, không dám đối diện với anh ta, anh ta còn quan tâm đến thân thể người yêu cũ ngay khi vừa ân ái với vợ.

Ai đáng thương hơn? Ai không thể chịu đựng hơn!

Cô chịu đựng sự mệt mỏi của mình, đứng dậy mặc quần áo vào.

“Không nghỉ ngơi nữa sao?” Anh đi tới, dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, trong ánh mắt lúc này vẫn còn có chút ấm áp.

“Thanh Hoa không thể chờ lâu nữa.”

Trần Nam Phương tìm một cớ để thoát khỏi anh.

Cô không chịu nổi nữa rồi.

“Từ khi nào mà cô quan tâm tôi nhiều như vậy?”

„..

*.” Cô muốn hỏi anh có thực sự quan tâm đến vấn đề này sao?

Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi, cô vân nhát gan.

Ngay sau đó Trần Nam Phương đã được Hà Minh Viển đưa đến bệnh viện, nhưng anh nói có việc phải đến công ty rồi lập tức rời đi.

Cô nhìn Bugatti biến mất ở góc phố, trong lòng nổi đây mây đen, chắc anh rất nóng lòng muốn đến gặp Ngô Hà.

Cô chau mày, chuẩn bị sẵn tâm lý mới bước vào phòng bệnh, vừa bước tới cửa liền nghe thấy tiếng chửi bới âm ï từ bên trong.

“Đáng đời chân đau! Cái miệng của anh sớm muộn gì cũng hại mình!” Giọng của Đỗ Thanh Hoa..

“Tôi không sợ tai họa. Tôi chỉ cần được ở bên em.” Lời nói của Trịnh Hoàng Bách.

“Nếu Trịnh Hoàng Bách đã nói như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng ở lại với anh.”

Đỗ Thanh Hoa nói hạ giọng xuống: “Về phần tiền thuốc men, thì cứ thoải mái, vì tôi đã quen anh lâu rồi.” “Ai quen cô chứ!” Trịnh Hoàng Bách ăn phải cú lừa, bỗng chốc biến thành con gà trống .Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tại sao lại không? Anh chẳng phải bảo là muốn ở đây cùng tôi sao, tôi đồng ý.”

Nghe thấy vậy Trân Nam Phương cười thầm, cô bạn này thật là dễ thương.

“Trân Nam Phương.” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.

Trần Nam Phương quay đầu nhìn thấy Trịnh Bách Hoàng vội vàng chào hỏi, cảm thấy hơi xấu hổ: “Trịnh Bách Hoàng, xin lỗi, ngày hôm qua lộn xộn quá, tôi quên nói lời cảm ơn.”

Anh ta cũng cười ngượng: “Trần Nam Phương, cô đừng nói như vậy, thật ra tôi cũng không giúp được gì… Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự hối hận khi học vẽ. Tôi nên học một chút võ để bảo vệ.”

Trần Nam Phương lắc đầu: “Anh đừng nói như vậy, anh còn trẻ mà đã vẽ giỏi như vậy, là thiên phú mà không phải ai cũng có được, anh phải trân trọng và phát huy tài năng của mình.”

“Được.” Trịnh Bách Hoàng gật đầu.

Mọi thứ trở nên ngại ngùng chotới khi cánh cửa mở ra, Trịnh Bách Hoàng bước ra ngoài..

“Cô Nam Phương vấn tệ thật đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi