NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 307

Nhưng cô không ngờ, đến ba giờ chiều, khi Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đang tra số liệu thì chuông điện thoại vang lên.

“Là bà Diêu!” Trần Nam Phương ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa quăng điện thoại đi: “Chẳng lẽ cả ngày hôm qua bà ấy vần ở lại biệt thự sao?

Mình không về nên bà ấy gọi điện thoại măng mình.”

“Vậy thì đúng lúc, nếu bà ấy hỏi thì cậu cứ ăn ngay nói thật, kể những hành vi xấu xa của Hà Minh Viễn ra hết luôn đi, để xem bà ấy bênh vực thằng cháu khốn nạn của bà ấy thế nào!” Vừa nhắc đến Hà Minh Viễn, Đỗ Thanh Hoa lại tức giận.

Trần Nam Phương cho cô bạn thân của mình một ánh mắt yên tâm, nhận điện thoại: “Alo, bà nội.”

“Nam Phương à, hôm nay con và Minh Viễn về ăn một bữa cơm tối đi, trong nhà có khách đến.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Nam Phương phát hiện cô chẳng có bất cứ một tin tức hữu dụng nào cả, cũng không rõ bà Diêu có biết chuyện giữa cô và Hà Minh Viễn hay không.

“Sao nhanh vậy?” Đỗ Thanh Hoa hơi ngạc nhiên: “Còn để cậu tố cáo nữa không vậy!”

“Tớ không muốn tố cáo gì hết.” Trần Nam Phương nhún vai: “Bà nội thương mình thật đấy nhưng không thể vượt qua Hà Minh Viễn được.”

“Đàn ông nhà họ Hà nên ế vợ suốt đời!” Đỗ Thanh Hoa hung hăng nói: “Vợ mình là để thương yêu, đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu.”

“Ha ha…” Trần Nam Phương cười khanh khách: “Cậu thế này gọi là nằm mơ giữa ban ngày, đàn ông nhà họ Hà mà ế được sao? Nếu như vậy thật thì có bao nhiêu cô gái mất đi mơ ước và mục : tiêu cuộc sống đây chứ!”

“Aiz da, cậu nói thử xem, khi ông trời ghép đôi không mở mắt nhìn một cái sao? Sao lại trói cậu và hà Minh Viễn lại với nhau chứ?” Đỗ Thanh Hoa thổi tóc mái, vạch lá tìm sâu: “Anh ta hời quá đi!”

“Mình cũng được lợi mà.” Trân Nam Phương cố tỏ ra thoải mái nói.

Đúng như dự đoán, Đỗ Thanh Hoa nghiêng đầu qua, không thể tin được nhìn cô: “Cậu được lợi chỗ nào chứ?”

Cô chỉ vào bụng mình: “Một bé yêu có gen tốt?”

Thấy dáng vẻ cạn lời của cô bạn thân, cô chọc vào tay bạn thân: “Được rồi, đừng bực bội nữa, cuộc sống là của mình, hơn nữa, tớ còn chiếm được món hời khác nữa!”

“Vẫn còn?”

Cô gật đầu: “Ăn ngon mặc đẹp thì không tính nhé, mỗi ngày còn được thưởng thức cảnh đẹp, thế này còn tốt hơn cả ở khách sạn năm sao miễn phí, người ta còn tặng kèm người “phục vụ”.”

“Ha ha ha.” Cuối cùng Đỗ Thanh Ỉ Hoa cũng bật cười, cười ha ha điên cuồng rồi chỉ vào Trần Nam Phương nói: “Người phục vụ! Lần sau cậu trực tiếp ném cho anh ta ít tiền boa, cho anh †a tức chết đi!”

“.”

„“ Trần Nam Phương không trả lời lại, cô không dám, hơn nữa cô chỉ cố ra vẻ nói về đề tài này thoải mái thế thôi chứ thực ra trong lòng cô nặng tru buồn phiền.

Cốc cốc cốc.

Cửa phòng vang lên, tiếng gõ cửa trầm lặng.

Cô nói hai câu mời vào liên tiếp mà vân không có ai đẩy cửa vào, cô và Đỗ Thanh Hoa thấy hơi nghỉ ngờ, liếc mắt nhìn nhau rồi đi tới xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi