NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 387

“Em lấy cho anh chút nước nhé?” Cô †a vươn tay run rẩy vì kích động ôm lấy cánh tay của Hà Minh Viễn, cô ta như chỉ muốn áp chặt nửa thân trên của mình vào người anh.

Giọng Minh Phúc đột ngột vang lên: “Cậu chủ, Tạ Minh Sơn đã đến rồi!” Anh ngẩng đầu đáp lại, vừa thấy Tạ Minh Sơn ở cửa, thân thể như bị thúc đẩy xuống, lao ra như một mũi tên, nắm lấy cổ áo đối phương, thuận theo đó mà đấm một phát: “Đánh cùng tôi một trận!”

Tạ Minh Sơn tránh được đòn tấn công của anh rất nhanh, khi cùng Hà Minh Viễn bước ra khỏi phòng bao, anh †a đặc biệt nhìn về phía người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang ngẩn người trên sô pha.

Minh Phúc không muốn để ý đến Ngô Hà, vội vàng đuổi anh ta ra ngoài…

Sáng hôm sau, Trần Nam Phương tỉnh lại, thấy bầu trời bên ngoài u ám, có mưa nhẹ, nhìn điện thoại di động trống không thì lại nở nụ cười tự giễu.

“Trần Nam Phương, bắt đầu từ hôm nay, hãy làm việc của chính mình, không nên đòi hỏi nữa.”

Trân Nam Phương dọn dẹp xong xuôi thì chuẩn bị mang bữa sáng đến bệnh viện cho Đỗ Thanh Hoa.

Vừa mở cửa thế mà lại nhìn thấy bóng dáng Tạ Minh Sơn, anh ta đang đứng đối diện với cửa phòng của Lục Diệp Anh, dáng người thẳng tắp.

“Anh đến sớm như vậy sao?”

Nghe có người hỏi, Tạ Minh Sơn quay đầu lại, nhìn thấy là cô thì kinh ngạc vô cùng: “Cô… Cô ở đây từ khi nào?”

Cô nhíu mày, ảo não vì mình đã mở miệng, cô cũng không muốn có người nói cho Hà Minh Viễn biết mình đang ở nơi nào, cho dù nếu anh muốn tra thì có thể dễ dàng tra được.

“Đây là phòng ở của bạn tôi, thỉnh thoảng tôi ghé qua chơi.” Trần Nam Phương bịa chuyện, chuyển đề tài lên người Tạ Minh Sơn: “Không phải ngày nào anh cũng chạy đến đây đấy chứ?”

“Không đâu.” Cổ Tạ Minh Sơn hơi đỏ lên: “Sao hôm qua cô không ở cùng cậu ba?”

“Vì sao tôi phải ở bên anh ấy cơ chứ?” Nghĩ đến Hà Minh Viễn, Trần Nam Phương vấn cảm thấy thức giận, anh không nói tiếng nào mà bỏ mình ở lại, thậm chí cả buổi tối cũng không liên lạc với cô, có thể nhìn ra anh hoàn toàn không nhớ đến cô.

Tạ Minh Sơn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nhỏ gợn sóng.

Cô có thể nhìn ra hình như anh ta có điều gì đó muốn nói, nhưng đang do dự thì Lục Diệp Anh bỗng nhiên mở cửa, nhìn thấy bọn họ cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh đến đây làm gì? Điều nên nói tôi đều nói cả rồi.”

Tạ Minh Sơn lấy một gói to ở cầu thang ra đưa cho Lục Diệp Anh: “Bữa sáng của em.”

“Tôi không cần, anh tự ăn đi.” Cô ấy không nhận, rõ ràng là nhìn cũng không thèm nhìn anh ta mà nghiêng đầu nhìn Trần Nam Phương: “Nam Phương, sao cô dậy sớm vậy? Tôi đang định đi mua bữa sáng, nhân tiện mua cho cô một phần luôn.”

“Cảm ơn Diệp Anh, tôi tỉnh lại thì không muốn ngủ nữa, nghĩ muốn đi bệnh viện thăm Thanh Hoa, sợ buổi chiều bận rộn không có thời gian.”

“Vậy thì đi cùng nhau đi.” Lục Diệp Anh đề nghị, nói xong cô ấy hất mái tóc dài, đi tới khoác lấy tay cô.

Trần Nam Phương còn muốn nói tiếp chuyện vừa rồi, bèn chần chờ mở miệng: “Vừa rồi có phải anh muốn nói với tôi cái gì không? Tối hôm qua anh gặp Hà Minh Viễn sao?”

Tạ Minh Sơn mím môi không nói, chỉ liếc hai người họ một cái rồi xoay người muốn đi.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Lục Diệp Anh lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi