NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 400

“Đưa nhiều tiền như vậy đương nhiên là khách hàng VỊP của chúng ta.

Tớ nhất định sẽ phục vụ đến tận cửa.”

Trần Nam Phương lắc lắc đầu, bị bạn thân làm cho dở khóc dở cười, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.

“Oa, không thể đợi được đến lúc được chuyển vào nhà nhỏ của chúng ta!” Đỗ Thanh Hoa xoa tay: “Bây giờ tớ cảm thấy mình đúng là người chiến thăng trong cuộc sống, trái phải đều có những người bạn cùng chí hướng!

Hahal”

“Ai chung chí hướng với cậu chứ?”

“Cậu đấy!” Đỗ Thanh Hoa bĩu môi khit mũi: “Tớ nói cậu này Nam Phương, cậu nên cầm thẻ đen của Hà Minh Viễn mà quẹt khắp nơi, tốt nhất là tìm thật nhiều chàng trai trẻ tuổi, chọc tên khốn kiếp kia tức chết.”

“Làm theo cách của cậu, anh ta còn chưa giận, tớ đã mệt chết trước rồi.”

Trân Nam Phương cười khổ lắc đầu, hoàn toàn không đồng ý: “Hơn nữa, tớ không cho răng trai trẻ mạnh mẽ hơn anh ta đâu.”

“Cậu đây là đang nâng cao năng lực của anh ta lên đấy à?”

“Anh ta mà không có năng lực ấy à?

Cuộc hôn nhân này đã ly hôn từ sớm rồi.

“AI” Trần Nam Phương đẩy cửa ra, sợ đến mức hét lên một tiếng.

Sau đó ngây người nhìn người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi trên ghế sô pha…

“Oa, cái đệt” Đỗ Thanh Hoa gào lên: “Làm sao anh vào được nhà của chúng tôi?”

Hà Minh Viễn gác chân lên, ngón tay thon dài gõ lên đầu gối, không giận tự uy: “Nhà vợ tôi thuê sao lại trở thành nhà của cô vậy?”

Trân Nam Phương cũng hoàn hồn, hai bước liền chạy tới sô pha: “Sao anh lại có chìa khóa nhà em thuê?”

Cô quả thực hoài nghỉ cuộc đời, tức giận chất vấn: “Anh có biết hành vi của mình gọi là gì không? Đột nhập vào nhà riêng là phạm pháp.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát!” Đỗ Thanh Hoa lấy di động ra, giả vờ gọi điện.

Lúc thật sự gọi, Trân Nam Phương lại do dự, nhưng Hà Minh Viễn đang ngồi trên sô pha vần bình tĩnh như trước, cô chỉ có thể đưa tay ra ngăn cản bạn mình.

“Xem ra bà xã anh vẫn còn thương anh.” Anh đứng dậy, ngang ngược ôm lấy Trân Nam Phương, mặc cho cô giấy dụa, anh cũng không buông ra.

“Ai thương anh chứ?” Nếu ánh mắt cô có thể giết chết người, bây giờ cô đã đâm anh vài dao rồi: “Tốt nhất anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi!”

Rõ ràng là đã đi rồi, tại sao lại quay lại?

Đây là trò chơi sao?

“Rời đi?” Hà Minh Viễn sờ sờ cằm: “Em còn chưa cảm ơn anh mài”

“Anh không đột nhập nhà riêng, ngược lại còn giúp em trông nhà cả một buối nữa đấy.” Anh nhướng mày: “Em không khóa cửa”

“Làm sao có chuyện đó được?” Trần Nam Phương trợn to mắt, khó tin nhìn anh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, nhưng lại không nhớ ra khóa cửa lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi