NGƯỜI VỢ BÍ MẬT

Không khí xung quanh bỗng chốc đóng băng, Mễ Giai lo lắng nhìn Vu Phân Phương, chỉ sợ bà chịu không nổi lại hôn mê bất tỉnh. Đối với việc này Nghiêm Hạo tuy rằng rất đau khổ, nhưng hiện tại đã nói ra, anh có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Vu Phân Phương trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Hạo, hồi lâu mới mở miệng hỏi, “Cái gì. . . Ý gì?”. Giọng nói có phần run rẩy, có chút không thể tin được, tay cũng bắt đầu run.

“Mẹ. . .”. Mễ Giai lo lắng gọi.

Nghiêm Hạo đau đớn nói, “Nghiêm Nhiên không phải con con, nó là con của cha và Tô Tuyết ——”.

“Chát ——”. Chỉ nghe thấy vang một tiếng, Vu Phân Phương giáng một cái tát rất mạnh lên mặt Nghiêm Hạo, đầu Nghiêm Hạo trong nháy mắt nghiêng hẳn sang một bên, đủ thấy Vu Phân Phương đã dùng sức rất mạnh, xuống tay tàn nhẫn. Trên mặt Nghiêm Hạo rất nhanh hiện lên một dấu tay hồng hồng.

Trong phòng im lặng như tờ, dường như không khí cũng ngừng lưu thông, Mễ Giai sững sờ nhìn mọi chuyện trước mắt, tay bụm miệng, gần như quên cả hô hấp. Đau lòng nhìn dấu vết trên mặt Nghiêm Hạo, đau đớn như chính mình bị đánh.

“Mày. . . Mày, thằng con bất hiếu này, sao mày lại có thể nói vậy, thử xem lời nói của mày vớ vẩn đến mức nào, cha mày. . . Cha mày là người thế nào tao còn không rõ sao? Hả?”. Vu Phân Phương tức giận, toàn thân run rẩy, chỉ tay vào anh, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống Nghiêm Hạo.

“Mẹ, mẹ đừng kích động. . .”. Mễ Giai lo lắng tiến lên đỡ bà, chỉ sợ thoáng cái bà chịu không được lại té xỉu.

Vu Phân Phương đẩy Mễ Giai ra, nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo, gần như hét lên, “Cha mày sống cùng tao lâu như vậy, tao lại không rõ cách làm người của công ấy sao? Ở bên ngoài ông ấy có chơi bời trăng hoa hay không tao lại không biết sao?”.

Nghiêm Hạo mím môi, biểu cảm đau khổ vặn vẹo, hít vào một hơi thật sâu, “Trên báo cáo giám định ADN nói con và Nghiêm Nhiên là quan hệ anh em”.

Vu Phân Phương cảm thấy đầu mình bỗng quay mòng mòng, Nghiêm Nhiên và Nghiêm Hạo là anh em, Nghiêm Nhiên và Nghiêm Hạo là anh em, Nghiêm Nhiên và Nghiêm Hạo là anh em. . . . Câu này không ngừng hiện lên trong đầu bà.

Vu Phân Phương lắc lắc đầu, không tin lời Nghiêm Hạo nói là thật, sao có thể như vậy, chồng bà đã phản bội bà, còn có con với người đàn bà khác, chuyện này bảo bà làm sao mà chấp nhận đây. Vu Phân Phương dùng sức lắc đầu, đáp án này bà không thể chấp nhận, không thể.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Vũ Dương sẽ không phản bội mẹ, Nghiêm Nhiên càng không thể là con riêng của Vũ Dương, nó chỉ có thể là cháu mẹ. . .”. Nói xong lời cuối, Vu Phân Phương gần như hét lên.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng như vậy. . .”. Mễ Giai rưng rưng, tiến lên dìu Vu Phân Phương. Cũng bởi vì sợ sẽ thành ra thế này nên mới giấu bà không để bà biết, nhưng hôm nay vẫn cứ xảy ra.

Vu Phân Phương đẩy Mễ Giai ra, tiến lên nắm lấy áo Nghiêm Hạo, quát tháo, “Con nói đi, mau nói tất cả chuyện này đều không phải, mau nói Nghiêm Nhiên là cháu mẹ, con nói đi, mau nói đi!”. Vu Phân Phương gào thét.

“Đó là sự thật. . . .”. Chuyện đã tới nước này, anh chỉ có thể nói như vậy.

Lời khẳng định này dường như đã đẩy Vu Phân Phương xuống địa ngục, hiện thực tàn khốc như vậy bảo bà làm sao có thể chịu đựng được, hai mắt đầy lệ, tay vừa nắm áo Nghiêm Hạo, vừa hung hăng đánh anh, miệng không ngừng nói, “Mày là đứa bất hiếu, mày nói hươu nói vượn gì hả, Nghiêm Nhiên là con mày, con mày. . Là mày, là mày . . .”. Vu Phân Phương cuồng loạn gào khóc, ra sức đánh, nước mắt không kiềm chế được trào ra, phát tiết cảm xúc của mình.

Nghiêm Hạo vẫn không nhúc nhích thừa nhận, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng. Thấy mẹ như thế, anh bắt đầu có chút hối hận khi nói ra chuyện này.

Mễ Giai có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Vu Phân Phương, nhưng bảo cô trơ mắt nhìn Nghiêm Hạo nhẫn nhịn chịu đựng bà đánh, cô không thể chịu được, gắt gao ôm lấy Vu Phân Phương từ phía sau, kéo bà cách xa Nghiêm Hạo, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng như vậy. . .”.

Vu Phân Phương dường như đã mất hết sức lực, cả người dựa vào Mễ Giai ngồi sững trên đất, lệ đong đầy khóe mắt, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, vẻ mặt đờ đẫn.

“Mẹ. . .”. Vu Phân Phương đột nhiên quá mức im lặng khiến Mễ Giai không khỏi lo lắng, nhẹ giọng gọi bên tai bà, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”.

Nghiêm Hạo cũng lo lắng ngồi xổm xuống, “Mẹ. . .”.

“Không phải như thế, sao Nhiên Nhiên có thể là con của Vũ Dương. . . Không phải, nhất định không phải . . .”. Vu Phân Phương miệng không ngừng lẩm nhẩm, bà không thể tiếp nhận sự thật này.

“Nó phải là cháu tôi, sao có thể là con của Vũ Dương được? Sao có thể chứ. . .”. Lầm bầm nói xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Mễ Giai nhìn mà đau lòng, nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ biết mình cũng rơi lệ.

Trong lòng Nghiêm Hạo thầm mắng mình ngàn lần, anh không nên thiếu kiên nhẫn như vậy, biết rõ lúc trước khi mình nghe tin này đã cảm thấy đau đớn thế nào, nắm chặt tay, cúi đầu, đau khổ nói, “Mẹ. . . Con xin lỗi. . .”.

Vu Phân Phương thẫn thờ đưa mắt nhìn sang Nghiêm Hạo, cúi người tiến lên, nắm chặt bả vai Nghiêm Hạo, hỏi, “A Hạo, lời con nói lúc nãy không phải là thật đúng không? Không phải là thật đúng không?”.

Nghiêm Hạo mím môi, vẻ mặt đau đớn, không trả lời.

Đợi mãi cũng không nhận được câu trả lời như ý muốn, Vu Phân Phương đau khổ đẩy anh ra, giận dữ hét lên, “Cút. . . Tất cả đều cút hết cho tôi. . . .”. Vu Phân Phương đứng dậy, đẩy cả Mễ Giai và Nghiêm Hạo ra ngoài.

“Mẹ. . .”.

“Mẹ. . .”.

Nghiêm Hạo và Mễ Giai lo lắng gọi.

“Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài hết cho tôi, tôi không tin lời các người, Vũ Dương sẽ không phản bội tôi, sẽ không . . .”. Vu Phân Phương tức giận đẩy bọn họ ra ngoài cửa. Rầm —— lấy sức đóng sầm cửa lại, sau đó cả người như bị hút hết sinh lực, dựa vào cánh cửa trượt dần xuống sàn nhà.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ mở cửa đi. . .”. Bên ngoài Mễ Giai sốt ruột đập cửa.

Cố gắng đứng dậy, cơ thể lững thững đi về phía giường, đau khổ đè nén trong lòng khiến bà không thở nổi, cuối cùng phát rồ lên đập hết tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó lại đau đớn khóc thành tiếng, cảnh tượng này thập phần thê lương.

Nghe trong phòng có tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng khóc lớn của Vu Phân Phương, trong lòng Mễ Giai càng thêm lo lắng, không ngừng gõ cửa phòng, ở ngoài cửa gọi to, “Mẹ, mẹ mở cửa ra đi, con xin mẹ, mẹ đừng như vậy. . .”.

Lúc này Vu Phân Phương mới nghe thấy tiếng nói bên ngoài, bà yên lặng giữa nỗi đau của riêng mình, không thể tự giải thoát, cuối cùng đập đồ cũng đã mệt, khóc cũng đã khóc mệt, trên mặt Vu Phân Phương đầy nước mắt, chết lặng ngồi sững trên giường, tay vẫn còn run nhẹ.

Nhìn sàn nhà hỗn độn, Vu Phân Phương đột nhiên cười lạnh thành tiếng, “Haha. . . Haha. . .”. Chỉ là tiếng cười biết bao thê lương, biết bao khổ sở. . .

Vu Phân Phương đau khổ nhắm chặt hai mắt, bà luôn cho rằng mình có thể gặp được người chồng như Nghiêm Vũ Dương là rất may mắn, rất hạnh phúc, so với những người có chồng bao nuôi tình nhân bên ngoài thì quả thật bà vô cùng may mắn. Lúc trước có rất nhiều người than trách với bà rằng chồng họ ở bên ngoài nuôi bồ nhí, lập phòng nhì, vì thế mà hai vợ chồng ầm ĩ không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn động chân động tay, khi đó mỗi lần nghe vậy bà luôn mỉm cười, khoe với mọi người là mình vô cùng hạnh phúc, Nghiêm Vũ Dương đối với mình rất tốt, cho tới bây giờ bà chưa từng lo lắng chồng mình ở bên ngoài sẽ có người đàn bà khác. Tuy rằng bình thường hai người thỉnh thoảng cũng lời qua tiếng lại, nhưng đều không ảnh hưởng mấy, chưa bao giờ thật sự làm tổn hại đến tình cảm của hai người, mấy chị em tốt của bà bởi vì bà có người chồng như Nghiêm Vũ Dương mà cảm thấy hâm mộ, ghen tị với bà. Bà cũng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người ghen tị và ngưỡng mộ ấy.

Nhưng bà không thể ngờ rằng Nghiêm Vũ Dương ở bên ngoài lại có một đứa con tám tuổi, hơn nữa mẹ đứa trẻ còn là bạn gái của con trai mình, hoang đường cỡ nào, nực cười cỡ nào. Nhưng càng mỉa mai hơn là chính bà lại coi đứa trẻ kia như cháu mình mà yêu thương, thậm chí khi biết rõ Mễ Giai sinh non ngoài ý muốn là do Nghiêm Nhiên gây ra, bản thân còn không đành lòng quở trách nửa lời, cũng không cho Nghiêm Hạo và Mễ Giai nói nửa câu bất mãn, nhưng bây giờ nghĩ đến bỗng thấy biết bao xót xa, biết bao tức cười. . .

Vu Phân Phương đau khổ cuộn người lại trên giường, tay nắm chặt lấy drap giường, khuôn mặt bởi vì quá đau đớn mà vặn vẹo, miệng há rộng nhưng một chút cũng khóc không thành tiếng.

Trong phòng đột nhiên không có tiếng động, điều này làm cho Mễ Giai ở bên ngoài càng lo lắng, có động tĩnh hay lời nói thì ít nhất còn biết Vu Phân Phương làm gì bên trong, nhưng thoáng cái không có tiếng động khiến Mễ Giai không nhịn được muốn phá cửa, nếu chẳng may bà nghĩ quẩn thì phải làm sao bây giờ.

“Hạo, sao không có tiếng gì? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Mễ Giai nôn nóng nắm chặt áo Nghiêm Hạo, lo lắng hỏi.

Nghiêm Hạo nhíu mày, anh cũng lo lắng, nặng nề gõ cửa, nói với người bên trong, “Mẹ, mẹ mau mở cửa đi”.

Bên trong vẫn như trước không có âm thanh nào, điều này làm cho hai người ngoài cửa càng sốt ruột, lo lắng, hồi lâu không có động tĩnh gì, Nghiêm Hạo cầm chìa khóa dự phòng từ dì quản gia trực tiếp mở cửa đi vào, vừa mới mở cửa liền thấy sàn nhà hỗn độn, bàn trang điểm đổ về phía trước, một ít đồ trang điểm vốn đặt trên đó đều rơi vỡ dưới đất, những mảnh vụn nhỏ văng tung tóe khắp nơi, chiếc gương trên bàn trang điểm cũng vỡ mất một nửa, tất cả ghế dựa trong phòng đều bị xô đổ, gần như mọi đồ vật có thể ném được đều không chừa lại, coi như toàn quân bị diệt. Vu Phân Phương cuộn mình nằm trên giường, đầu tóc rối bù kinh khủng, thoáng chốc cả người như già đi mười tuổi, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía trước, hai mắt vô thần vô định, chân còn chảy máu, đó là do vừa rồi không cẩn thận dẫm phải những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.

Không quan tâm đến những cái khác, Nghiêm Hạo bảo Mễ Giai đứng lại ngoài cửa, còn mình đi qua mớ hỗn độn trên nền nhà, đi về phía Vu Phân Phương, thấy bà hết thảy vẫn ổn, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, bế Vu Phân Phương sang một gian phòng khác sạch sẽ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi