NGƯỜI VỢ BÍ MẬT

Một khuôn mặt hiện rõ trên hình ảnh, chính là Bạch Lâm, Nghiêm Hạo nhìn người trong băng ghi hình, kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên có quan hệ gì? Lúc trước là cô ta đưa Nghiêm Nhiên tới? Quan hệ giữa cô ta và Tô Tuyết là thế nào? Chuyện này và chuyện cô ta lấy trộm công quỹ của công ty có liên quan hay không? Rất nhiều vấn đề từng chút một hiện lên trong đầu anh. Đối với quan hệ giữa Bạch Lâm và Nghiêm Nhiên thật không thể nào ngờ tới, song Nghiêm Hạo có thể khẳng định, trước khi Bạch Lâm đến làm ở Vũ Dương, anh tuyệt đối không biết cô ta.

“Nghiêm tiên sinh, ngài biết cô gái này?”. Người quản lý an ninh bên cạnh hỏi Nghiêm Hạo, nếu vừa rồi anh không nghe nhầm thì hình như Nghiêm Hạo có nói ‘sao lại là cô ta’, hiển nhiên là bọn họ có quen biết.

“Hả. . .”. Lúc này Nghiêm Hạo mới phục hồi lại tinh thần, ngẩn người gật gật đầu, đúng là anh có biết, chẳng qua là hơi bất ngờ, khó mà chấp nhận.

“Thế thì tốt quá, nói vậy cậu Nghiêm hẳn là do cô gái này dẫn đi chơi, ngài gọi điện thoại cho cô ấy xem, hỏi bọn họ hiện đang ở đâu?”. Quản lý an ninh vui mừng nói, chung quy nếu đứa trẻ thật sự mất tích trong tiểu khu hay bị người ngoài bắt cóc như lời nói thì mọi người sẽ chất vấn phòng an ninh, bọn họ không thể thoát khỏi trách nhiệm. Hiện giờ đã xác định là đứa trẻ đi theo người quen, bọn họ cũng có thể yên tâm, chí ít nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không thể đổ hết lên đầu bọn họ.

Nghiêm Hạo gật đầu không nói, cau mày đi ra từ phòng theo dõi. Rốt cuộc Bạch Lâm là ai? Lấy di động trong túi ra ấn vài chữ số, điện thoại kết nối với thư kí Lưu, không nói nhiều, lập tức mở miệng, “Thư kí Lưu, cô tìm hết tất cả tài liệu có liên quan đến Bạch Lâm cho tôi, càng kỹ càng càng tốt”. Nói xong cũng không cần biết thư kí Lưu có nghe rõ hay không, trực tiếp ngắt máy, nhìn xa xăm về phía trước, hít vào một hơi thật dài, nắm chặt tay, đi lên nhà.

Mở cửa vào, thấy Mễ Giai đang ngồi nhắm mắt trên sô pha, hai tay xoa bóp tới lui huyệt thái dương, trên mặt có vẻ mỏi mệt.

“Em không thoải mái à?”. Nghiêm Hạo quan tâm hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô, để cô dựa vào ngực mình, hai tay tiếp nhận công việc từ tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp qua lại huyệt thái dương của cô.

Mễ Giai lúc này mới phát hiện Nghiêm Hạo đã về, kéo bàn tay thuôn dài của anh xuống, đôi tay nhỏ nắm lấy bàn tay to của anh, gảy gảy ngón tay anh, buồn chán ngắm nghía, quay đầu, cười trấn an anh, lắc đầu nói, “Không có gì, chỉ là em hơi đau đầu, không sao đâu”.

Nghiêm Hạo cau mày nhìn cô, cảm thấy đau lòng vì không chăm sóc cô tốt hơn, quan tâm nói, “Hay là gọi bác sĩ La đến xem sao”. Mấy ngày trước lúc xuất viện, bác sĩ còn đặc biệt dặn dò sau khi sinh non phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không sẽ dễ để lại di chứng, nhưng nhìn những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày nay, Mễ Giai căn bản không được tĩnh dưỡng tốt, điều này khiến người làm chồng như anh không khỏi có phần hổ thẹn.

“Em đâu yếu ớt như vậy”. Mễ Giai hờn dỗi, nghĩ đến anh vừa đi hỏi thăm chuyện của Nghiêm Nhiên, xoay người nhìn anh, không vội vàng hỏi, “Sao rồi, anh có hỏi được gì không?”.

Nghiêm Hạo gật đầu đáp, “Băng ghi hình cho thấy Nghiêm Nhiên bị một người phụ nữ dẫn đi”. Nghiêm Hạo không định nói cho cô biết người dẫn Nghiêm Nhiên đi chính là Bạch Lâm, nếu nói ra cô sẽ lại lo lắng.

“Một người phụ nữ? Là ai chứ? Chẳng lẽ thật sự bị người xấu bắt cóc?”. Cầm lấy tay Nghiêm Hạo, trên mặt Mễ Giai tràn ngập lo lắng, vội vã hỏi.

“Em đừng kích động, theo như trong băng ghi hình thì xem ra Nghiêm Nhiên và người phụ nữ đó hẳn là có quen biết, mọi cử chỉ đều rất thân mật, có thể cô ta là người thân của thằng bé”. Nghiêm Hạo trấn an Mễ Giai.

“Quen biết?”. Mễ Giai nhíu mày nghiêng đầu, như là đang suy nghĩ chuyện gì.

“Ừ”. Nghiêm Hạo gật đầu khẳng định.

“Lúc trước hình như em có nghe Nghiêm Nhiên nói nó có một người dì, anh xem liệu có phải người phụ nữ đó chính là dì của thằng bé không?”. Mễ Giai vẫn nhớ rõ cái hôm mình gặp chuyện không may, hôm ấy Nghiêm Nhiên khóc lóc lên án cô, nói rằng mẹ nó phát bệnh là lỗi tại cô, cô nhớ thằng bé bảo mẹ nó phát bệnh liền đập phá hết đồ đạc trong nhà, cuối cùng còn đuổi nó ra ngoài, nó nói nó rất sợ nên đã gọi điện cho dì, là dì nó đã đưa Tô Tuyết vào bệnh viện, chẳng lẽ người phụ nữ kia chính là dì của Nghiêm Nhiên?

Dì? Nghiêm Hạo nhíu mày, anh không nhớ là Tô Tuyết có chị em, anh nhớ đã từng nghe Tô Tuyết kể qua về gia đình cô ấy, trong nhà cô ấy chỉ có cha, cha mẹ đã ly dị từ khi cô ấy còn rất nhỏ, sau này cũng không có liên lạc, hơn nữa Bạch Lâm không phải họ Tô, có lẽ hai người họ chỉ là bạn bè bình thường.

“Có thể lắm”. Nghiêm Hạo không nói ra suy nghĩ trong lòng, thản nhiên cười với Mễ Giai, gật đầu nói, “Giờ thì yên tâm rồi, Nghiêm Nhiên đi cùng người phụ nữ kia hẳn là sẽ không có chuyện gì, em đừng lo lắng”.

Nếu vậy Mễ Giai xem như cũng yên tâm, dựa vào vai anh, thở dài thật dài, “Haizz….Đi cùng với người quen của nó là tốt rồi, ít nhất sẽ không làm hại nó, nhưng mà dì của Nghiêm Nhiên cũng thật là, lúc trước lặng lẽ đưa nó đến đây, bây giờ cũng cứ âm thầm dẫn nó đi, làm người sao có thể như vậy chứ, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của chúng ta chút nào, nếu lúc trước Nghiêm Nhiên không đến, hiện tại cũng sẽ không thể đột nhiên biến mất, vậy thì mẹ cũng sẽ không thành ra thế này. . . .”. Mễ Giai thì thào nói.

“Ai mà biết được”. Nghiêm Hạo vừa nói chuyện, đồng thời trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc làm cho người ta sợ hãi, có lẽ lúc trước Bạch Lâm đã có chủ ý đưa Nghiêm Nhiên đến Nghiêm gia, trong nhà vì sự xuất hiện của thằng bé mà trở nên hỗn loạn, lợi dụng lúc anh lơ là chuyện công ty, cô ta đã nhân cơ hội thần không biết quỷ không hay liên thủ với Diêu Mẫn ăn cắp công quỹ của công ty, giờ lại lặng lẽ đưa Nghiêm Nhiên rời đi. Hừ, thật sự là mưu kế hoàn hảo.

Ôm Mễ Giai, ánh mắt nhu hòa hơn, dịu dàng nói bên tai cô, “Em đừng nghĩ chuyện đó nữa, dù sao Nghiêm Nhiên đi rồi cũng tốt, hiện thời mẹ cũng không thể chấp nhận nó”. Nghiêm Hạo đương nhiên hiểu rõ mẹ mình, nếu để bà nhìn thấy Nghiêm Nhiên, khó đảm bảo là bà sẽ không có hành động nào quá khích.

“Ừm”. Mễ Giai gật đầu, như vậy cũng tốt, trải qua ngày hôm qua, có lẽ Vu Phân Phương cũng không muốn gặp lại Nghiêm Nhiên thêm lần nào nữa.

“Đúng rồi, mẹ thế nào rồi?”. Nghiêm Hạo hỏi.

Mễ Giai ngẩng lên từ trong lòng anh, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cảm xúc đã ổn định hơn, nhưng vẫn không chịu ăn uống, em rất lo thân thể của mẹ sẽ không chống đỡ được”.

Nghiêm Hạo gật đầu, “Nếu không thì gọi bác sĩ La đến truyền nước cho mẹ”. Dường như trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.

Mễ Giai gật đầu, hỏi, “Bây giờ anh đến công ty à, em nghe anh nói với mẹ gần đây công ty xảy ra chuyện?”.

“Cũng không có chuyện gì lớn, đều đã giải quyết xong, anh đến công ty một chuyến, em mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi, bác sĩ dặn em cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, đợi lát nữa bảo dì hầm canh, em nhớ uống một chút”. Nghiêm Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt gần đây có vẻ hơi gầy của Mễ Giai, ánh mắt tràn đầy thương tiếc và đau lòng.

“Em biết rồi, anh bận việc thì mau đi đi, em sẽ chăm sóc mẹ, anh đừng lo”. Mễ Giai gật đầu, ngồi thẳng lên giúp anh vuốt phẳng lại quần áo đã hơi nhăn nheo, sau đó thắt lại cà vạt cho anh.

Hành động đơn giản đầy dịu dàng, Nghiêm Hạo rất hưởng thụ khoảnh khắc yên bình hạnh phúc này, nếu có thể anh hy vọng sự dịu dàng này sẽ kéo dài mãi mãi, mà anh cũng sẽ cẩn thận che chở cho nó.

Nghiêm Hạo vào thư phòng lấy túi công văn, trước khi ra khỏi nhà còn khẽ hôn lên má Mễ Giai.

Mễ Giai mỉm cười nhìn theo anh rời đi, lúc quay đầu lại bắt gặp ánh mắt như đang cười của dì quản gia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, mất tự nhiên nói, “Cháu, cháu vào xem mẹ”.

Còn chưa đi tới phòng của Vu Phân Phương thì cửa phòng đã bị mở ra, Vu Phân Phương nét mặt tiều tụy từ bên trong đi ra, nhìn Mễ Giai, vô lực chớp chớp mắt, nói, “Mẹ đói bụng”.

Mễ Giai đầu tiên là kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, bước lên phía trước kích động hỏi, “Mẹ, mẹ vừa mới. . . Nói gì?”. Mễ Giai có phần không xác định điều mình vừa nghe được.

“Mẹ đói bụng, mẹ muốn ăn cháo lần trước con nấu”. Vu Phân Phương nhắc lại lần nữa, trong miệng nhàn nhạt không có một chút khẩu vị, đột nhiên nhớ tới đợt trước bà bị cảm Mễ Giai có nấu cháo, hương vị rất ngon.

“Dạ được, dạ được, con, giờ con đi nấu ngay đây, sẽ rất nhanh thôi”. Khó có dịp Vu Phân Phương chủ động mở miệng bảo đói, Mễ Giai vui mừng xoay người đi vào bếp.

Vu Phân Phương ngồi trên sô pha phòng khách, cách cửa thủy tinh của phòng bếp nhìn bóng hình Mễ Giai đang bận rộn bên trong, lấy gạo, rửa rau, thái rau, nấu cháo, khuôn mặt luôn tươi cười. Bà biết Mễ Giai đối với bà rất tốt, hiện tại bà không khỏi hoài nghi phải chăng lúc trước bản thân mình đã quá hà khắc với con bé, do đó mới xem nhẹ nhiều ưu điểm của Mễ Giai.

Nghiêm Hạo vẻ mặt ngưng trọng tiến vào công ty, lúc đi qua chỗ ngồi của thư kí Lưu liền dừng lại hỏi, “Đã tìm hết tất cả tư liệu về Bạch Lâm chưa?.”

“Dạ rồi, đều đã sắp xếp ở đây”. Thư kí Lưu đưa cho anh những tài liệu đã được sắp xếp cẩn thận.

Nghiêm Hạo nhận lấy, không nói một lời lập tức vào văn phòng.

Nghiêm Hạo lật xem hồ sơ của Bạch Lâm, cô ta đã điền đầy đủ những thông tin được yêu cầu, nhưng đều bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không tìm ra được một manh mối nào. Chẳng lẽ cô ta và Tô Tuyết thật sự chỉ là quan hệ bạn bè thông thường? Không, hai người chắc chắn có quan hệ đặc biệt, trực giác nói với Nghiêm Hạo như vậy.

Ấn điện thoại nội bộ, điện thoại trực tiếp kết nối với thư kí Lưu ngồi bên ngoài, vừa thấy nhấc máy liền nói, “Tìm một văn phòng thám tử, điều tra lai lịch của Bạch Lâm rồi nhanh chóng cho tôi câu trả lời”.

Nghe điện thoại truyền đến tiếng tút tút, thư kí Lưu có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng, hôm nay Nghiêm tổng làm sao vậy? Khó hiểu lắc đầu, lấy danh bạ điện thoại ra, tìm xem bên trong có số điện thoại của văn phòng thám tử hay thám tử tư nào hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi